Chương 606: Nụ cười đáng ghét
Tư Đồ Hương thở hổn hà hổn hển, cố gắng kéo chiếc khăn tắm lớn che kín cơ thể của mình lại.
Dù đây chỉ là một động tác rất đơn giản, nhưng giờ phút này Tư Đồ Hương lại cảm thấy cực kỳ gian nan. Ngày thường, một việc cô mất không tới hai giây để hoàn thành thì giờ đây đã qua những mười giây nhưng cô cũng chỉ miễn cưỡng làm xong.
Dựa vào tình trạng hiện tại của cơ thể, Tư Đồ Hương cũng đại khái đoán được hẳn mình đã hít vào một loại khí gây mê cực mạnh. May mà mình phản ứng nhanh, nếu không thì chắc bây giờ mình đã ngã ở trong phòng tắm rồi. Phòng tắm bây giờ hẳn là đang tràn ngập loại khí gây mê này, nếu như mình không liều mạng lao ra, thì chắc giờ phút này cũng đã hôn mê bất tỉnh.
Nhưng rốt cục thì loại khí gây mê này từ đâu mà ra?
Loại thủ đoạn này tuy thần không biết quỷ không hay nhưng lại cho Tư Đồ Hương cảm giác cực kỳ quen thuộc, và người mà cô nghĩ tới đầu tiên chính là Tần Dương. Nhưng hệ thống bảo vệ của căn biệt thự này cực kỳ nghiêm ngặt, tuyệt đối sẽ không phát sinh trường hợp có người xâm nhập vào mà hệ thống không phát tín hiệu cảnh báo. Hơn nữa, mình cũng đã tắm được một lúc lâu rồi, nhưng sao trước đó mình lại chẳng cảm nhận được gì khác thường, mà tự dưng bây giờ lại bất ngờ xảy ra chuyện cơ chứ?
Cảm giác bất an bao phủ toàn thân Tư Đồ Hương. Cô cố gắng quay người bò lên trên lầu. Ở trong căn biệt thự này, cô có chế tạo một căn phòng an toàn được làm từ thép 100%, chỉ cần có thể tiến vào trong căn phòng an toàn này rồi khóa cửa lại từ bên trong, vậy thì cô tuyệt đối an toàn!
Cho dù có tên điên nào đó cho nổ bom ở bên ngoài, thì cũng tuyệt đối không thể nào làm tổn thương tới Tư Đồ Hương ở bên trong được!
Cho dù kẻ ra tay đối phó với mình là Tần Dương hay là người nào khác, thì việc quan trọng nhất với mình hiện tại là sự an toàn của bản thân!
Luồng khí gây mê cực mạnh mà Tư Đồ Hương hít vào đã bắt đầu sinh ra tác dụng. Toàn thân Tư Đồ Hương bắt đầu tê liệt, nó làm cho cô không thể nào đứng thẳng lên nổi.
Tư Đồ Hương cắn chặt răng, dùng hai tay chống xuống đất, cố gắng bò về phía phòng an toàn.
Mới bò được mấy bước, thì trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng còi báo động cực kỳ chói tai.
Có người xâm nhập!
Vẻ mặt của Tư Đồ Hương trở nên cực kỳ khó coi, nhưng cô vẫn tiếp tục bò, vì cô nhất định phải nhân lúc đối phương còn chưa tới mà tiến vào trong phòng an toàn. Bằng không nếu như bây giờ bị đối phương tìm thấy thì cô chả khác nào cá nằm trên thớt.
Dựa vào cảm nhận của cô với tình trạng cơ thể của mình bây giờ, dù lượng khí gây mê cô hít vào cũng không nhiều, nhưng nếu như muốn hồi phục, e rằng cũng phải mất nửa giờ. Thậm chí còn lâu hơn.
Còi báo động vừa mới vang được tầm mười giây, thì đột nhiên im lìm. Cùng lúc đó, đèn trong phòng vốn đang sáng cũng tự dưng tắt hết.
Tư Đồ Hương giật cả mình, có người đã cắt đứt đường dây điện dẫn vào nhà!
Tầm mười giây sau, Tư Đồ Hương nghe được tiếng bước chân truyền tới từ tầng dưới, tiếng bước chân rất từ tốn, dường như người đó chẳng hề lo lắng chút nào cả.
Tư Đồ Hương cảm thấy rất hồi hộp. Cô cố gắng dùng hai tay chống xuống mặt đất, nhanh chóng bò về phía phóng an toàn, nhưng khi cô vừa mới bò tới chân cầu thang, thì đã có một người đàn ông đang vừa chơi điện thoại vừa đi xuất hiện ở chân cầu thang tầng dưới. Hắn đang chậm rãi bước lên.
Tư Đồ Hương quay đầu, ánh mắt của cô vừa vặn chạm vào ánh mắt của người đàn ông đó.
Đột nhiên hai con ngươi của Tư Đồ Hương co lại, cơ thể thì cứng ngắc lại, ánh mắt trở nên cực kỳ phức tạp.
Tần Dương!
Quả nhiên là Tần Dương!
Tần Dương bước từng bước lên cầu thang với nụ cười của kẻ chiến thắng trên môi rồi y từ tốn đi tới trước mặt Tư Đồ Hương. Hắn ngồi xổm xuống nhìn Tư Đồ Hương với vẻ mặt trông rất hào hứng nhưng chỉ cười híp mắt chứ không nói tiếng nào.
- Là anh!
Khi Tư Đồ Hương nhìn thấy nụ cười trên mặt Tần Dương thì chỉ hận không thể nện vài đấm vào cái bản mặt của hắn. Ngoài ra, cô còn cảm thấy cực kỳ lo lắng.
Làm sao mà Tần Dương có thể khống chế thời gian khí gây mê tỏa ra chính xác đến vậy. Hơn nữa, rốt cục thì hắn đã mang loại khí gây mê này vào nhà mình bằng cách nào?
Chẳng lẽ hắn đã lẻn vào nhà mình từ trước, âm thầm sắp xếp tất cả mọi thứ. Sau đó ngay khi nhìn thấy đèn trong phòng tắm sáng lên, thì hắn điều khiển thiết bị phóng khí gây mê?
Hay là hắn đã lắp thiết bị giám sát ở trong phòng tắm, nên mới có thể phóng khí gây mê ra vào đúng lúc như vậy?
Nếu thật đúng là như vậy thì chẳng phải hắn đã nhìn hết cơ thể mình rồi sao?
Tư Đồ Hương biết mình lại bị chơi một vố rồi. Cô cố gắng dúng hai tay chống người để xoay người dựa vào tường, lại đặt hai chân chồng lên nhau để che lại một số chỗ. Bị như thế này cũng tại vì nãy giờ cô bò cộng thêm ban nãy xoay người làm cho cái khăn tắm bị rơi ra.
Tư Đồ Hương khẽ liếc mắt nhìn xuống phía dưới, lập tức hai má đỏ lên, cố gắng lên tiếng:
- Xoay người, không được nhìn!
Tần Dương cười ha ha, cũng không xoay người đi, mà lại tiếp tục bước thêm hai bước về phía cô, trực tiếp đưa tay ra cầm lấy cái khăn tắm.
Lập tức cái nhìn của Tư Đồ Hương biến đổi. Ánh mắt cô nhìn Tần Dương tràn đầy sự tức giận, tựa như hai thanh kiếm sắc đang đâm về phía Tần Dương vậy.
- Cậu muốn làm cái gì... Ê!
Một giây sau, Tần Dương cũng đã cầm lấy chiếc khăn tắm của cô, chẳng qua cũng không giống như lo lắng của cô. Hắn không kéo chiếc khăn ra, mà đắp lại chiếc khăn lên hông cô, cũng che hết những phần hở ra.
Tư Đồ Hương ngẩn người. Ánh mắt vốn đang tràn đầy sự tức giận cũng trở nên dịu dàng hơn, đồng thời cũng có đôi chút xấu hổ.
Dường như mình đã hiểu lầm hắn.
Tần Dương rút tay về, cười nói:
- Bây giờ cô muốn lên giường ngủ cho đến khi hồi phục hay là tiếp tục ngồi lại trên sàn nhà lạnh ngắt này đây?
Tư Đồ Hương nghiến răng nghiến lợi hỏi:
- Bao lâu mới có thể hồi phục?
Tần Dương cười nói:
- Khoảng chừng 2 tiếng thôi.
Đương nhiên là Tư Đồ Hương không muốn để cho Tần Dương chạm vào người mình, quật cường nói:
- Tôi chờ ở đây là được, cậu đi đi. Lần này xem như là cậu thắng, sau khi tôi hồi phục, tôi sẽ tới chỗ cậu ký tên.
Tần Dương cười nói:
- Không vội, dù sao hôm nay tôi cũng rảnh, tôi chờ cô!
Tư Đồ Hương nghe vậy thì lại càng tức hơn, nhưng bây giờ Tần Dương không sợ cô, cứ ngồi đó mà cười híp mắt.
Tư Đồ Hương không thể làm gì được Tần Dương nên chỉ còn cách quay đi không nhìn hắn nữa. Bởi vì cô cảm thấy nụ cười của hắn càng nhìn càng gợi đòn.
Tần Dương cười đứng lên:
- Thấy bộ dạng bây giờ của cô cũng rất đáng thương, thôi để tôi giúp cô một tay.
Tần Dương quay người đi về phía sau đẩy cửa đi vào trong phòng ngủ của Tư Đồ Hương. Mấy giây sau, Tần Dương cầm lấy một cái chăn mỏng đi ra.
Tần Dương tung cái chan ra rồi trùm nó lên người Tư Đồ Hương, sau đó dùng cái chăn bọc toàn thân cô kể cả cái khăn tắm lại. Tiếp theo, hắn bế Tư Đồ Hương giờ đã bị cuộn lại như cái bánh cuốn lên đi vào phòng ngủ rồi đặt cô lên giường.
Tần Dương tiện tay rút cái chăn mỏng ra, rồi khẽ đắp lên người cô, cười nói:
- Cuộn thành một cục trông nóng quá, để như vậy mát hơn, nghỉ ngơi cho tốt đi. Tôi đi xem TV đây. Ừm, xem hết một bộ phim chắc là cũng vừa đủ thời gian đấy.
Tư Đồ Hương cắn răng, oán hận nhìn chằm chằm Tần Dương.
Tần Dương tỏ vẻ không quan tâm, cười thoải mái sau đó quay người ổn định hô hấp rồi đi vào trong phòng tắm. Hắn cất con bọ cánh cứng kim loại màu đen ở phía trên vòi sen vào trong túi quần, rồi rời khỏi phòng tắm, sau đó còn mỉm cười với Tư Đồ Hương một cái rồi mới xoay người ra khỏi phòng ngủ của cô, trước khi đi còn đóng cửa lại.
Khi Tư Đồ Hương nhìn vào bóng lưng của Tần Dương, trong ánh mắt của cô bỗng xuất hiện rất nhiều câu hỏi.
Hắn vừa mới tiến vào phòng tắm làm cái gì?