Chương 607: Rốt cục thì cậu có thấy không?
Tần Dương thoải mái ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách rồi lấy điện thoại ra chơi.
Xem tivi chẳng qua cũng chỉ là một lý do thoái thác mà thôi. Tần Dương đã phá hỏng tất cả đường dây điện của căn biệt thự này rồi, giờ mà muốn xem tivi thì cũng chỉ còn có nước tự tay đi sửa mấy đường dây điện kia. Mà Tần Dương thì cũng không có nhiều thời gian rảnh như vậy.
Khoảng chừng một tiếng rưỡi sau, Tần Dương nghe thấy có tiếng bước chân truyền tới từ tầng trên. Tần Dương không tiếp tục nhìn màn hình điện thoại di động nữa mà ngửa đầu lên liếc nhìn về phía cầu thang.
Tư Đồ Hương đang đi từ trên cầu thang xuống. Lúc này Tư Đồ Hương đã mặc vào một bộ quần áo ở nhà. Khí chất của cô sau khi mặc bộ đồ này vào nhìn có phần nữ tính hơn, khác hẳn với điệu bộ mạnh mẽ mẽ hằng ngày.
Tần Dương không dựa vào ghế sa lông nữa mà ngồi thẳng dậy, nhét điện thoại di động vào trong túi quần, cười nói:
- Hồi phục chưa?
Tư Đồ Hương hừ lạnh một tiếng, tặng cho Tần Dương một cái nhìn cực kỳ lạnh lẽo.
Trong suốt một tiếng rưỡi vừa qua, Tư Đồ Hương vẫn luôn suy nghĩ làm cách nào mà Tần Dương lại có thể làm được chuyện này cơ chứ. Việc cô làm đầu tiên sau khi khôi phục được khả năng hành động chính là đi vào phòng tắm kiểm tra một lượt, nhưng cô lại không phát hiện ra được điểm khác thường nào.
Hay là ban nãy Tần Dương đã đi vào xóa sạch dấu vết, hoặc là cầm đi rồi?
- Sao mà cậu lại có thể làm được?
Tần Dương cười nói:
- Đây là bí mật, không thể nói cho cô biết được. Mà ai biết được chứ, lỡ lần sau tôi lại phải dùng tới chiêu này để đối phó với cô thì sao. Bây giờ tôi đã thắng cô hai lần rồi, chỉ cần tôi thắng thêm một lần nữa, vậy thì người thắng ván cược này chính là tôi!
Tư Đồ Hương híp mắt lại, tronh cái nhìn tràn đầy mùi vị của sự nguy hiểm:
- Cậu có thể phát động tập kích cực kỳ chính xác trong lúc tôi đang tắm, như vậy tức là cậu đã nhìn thấy hết tất cả rồi phải không?
Tần Dương giả bộ ngạc nhiên hỏi:
- Nhìn thấy cái gì?
Tư Đồ Hương hừ lạnh một tiếng:
- Đừng có giả ngu! Tôi hỏi anh có phải anh đã nhìn thấy thân thể tôi rồi không!
Đương nhiên là Tần Dương phủ nhận ngay:
- Đương nhiên là không.
Tư Đồ Hương nhìn Tần Dương bằng ánh mắt nghi ngờ:
- Không?
Tần Dương cười cười, trả lời như đinh chém sắt:
- Tôi nói thật mà, sao vậy, cô rất muốn tôi nhìn thấy gì à?
- Có quỷ mới hi vọng cậu nhìn thấy!
Tư Đồ Hương nhìn Tần Dương bằng ánh mắt lạnh lẽo:
- Nếu như cậu đã nhìn thấy vậy thì nhất định tôi sẽ giết cậu!
Tần Dương cười khổ nói:
- Đừng có động một tí là muốn giết người nữa. Cô là phụ nữ đó, chẳng lẽ cô không thể nào dịu dàng một chút được sao?
Tư Đồ Hương hừ lạnh rồi nói:
- Nếu như dịu dàng có thể giúp tôi báo thù, vậy thì tôi nhất định sẽ là người dịu dàng nhất trên thế giới này!
Tần Dương cười nói:
- Có lẽ dịu dàng không thể nào giết chết được kẻ thù của cô, nhưng dịu dàng có thể giết chết được người đàn ông thích cô. Nếu mà cô chịu khó dịu dàng một xíu, thì chắc đã có người nào đó tự nguyện giúp cô báo thù từ lâu rồi.
Tư Đồ Hương nghe Tần Dương nói như vậy thì chỉ cười nhạt rồi nói bằng chất giọng lạnh lùng:
- Tôi không cần!
Tần Dương hiểu quá rõ tính cách Tư Đồ Hương mạnh mẽ như thế nào nên hắn tuyệt đối sẽ không nói với cô là hắn đã nhìn thấy hết cả rồi. Nếu không, dựa theo tính cách của bà điên này, chắc không chừng cô ta liều mạng với hắn mất…
Dù sao bây giờ hắn cũng đã thắng thêm một lần, vậy là được rồi!
Về phần mình đã thắng như thế nào, trong quá trình này đã xảy ra chuyện gì, thì cứ để nó lặng lẽ biến mất theo thời gian đi!
Tần Dương lấy tờ hiệp ước đã được cất sẵn trong túi, cười nói:
- Ký tên đi.
Tư Đồ Hương khẽ cắn môi, đứng dậy quay người rời đi. Lát sau, cô trở lại với tờ hiệp ước trên tay, hai người ký tên vào tờ giấy theo trình tự đã thảo luận từ trước.
Tần Dương cầm lấy tờ hiệp ước Tư Đồ Hương đưa tới, đang định cất vào trong túi hồ sơ thì đột nhiên Tư Đồ Hương đang ngồi yên lại lên tiếng:
- Ngực tôi có lớn không?
Tần Dương đang tập trung vào tờ hiệp ước, vô ý thức trả lời:
- Lớn...
Tư Đồ Hương nghe vậy thì lập tức giận tím mặt, hai tay cũng bóp chặt thành nắm đấm.
Tần Dương cũng giật nảy cả mình. Mẹ kiếp, bị tập kích bất ngờ rồi!
Tần Dương lập tức phản ứng ngay. Ngay tại lúcTư Đồ Hương còn chưa kịp nổi bão thì Tần Dương đã ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào bộ ngực phình lên của Tư Đồ Hương bằng ánh mắt khiêu khích rồi khẽ nói:
- Trông thì cũng lớn đấy, nhưng có quỷ mới biết cô có độn thêm cái gì vào đó không. Ngực của phụ nữ mấy người thật sự chẳng khác nào trái bóng bay, lúc thì lớn lúc thì nhỏ, A cup mà cũng có thể ép ra cái rãnh sâu.
Tư Đồ Hương nghe vậy thì như bị tạt một gáo nước lạnh vậy. Ủa, hắn nói như vậy chẳng lẽ là hắn chỉ nhìn qua quần áo thôi sao?
Tần Dương cười hắc hắc:
- Nhưng mà ban nãy lúc cầm cái khăn tắm của cô thì tôi cũng có nhìn thấy một chút. Tuy cũng chưa nhìn thấy hết, nhưng mà tóm lại thì trông cũng không tệ đâu. Ủa, nhưng sao tự nhiên cô lại hỏi tôi cái này? À, cô muốn thử kiểm tra phản ứng của tôi sao, xem thử xem tôi có nhìn lén lúc cô đang tắm hay không chứ gì.
Tư Đồ Hương nhìn chằm chằm Tần Dương bằng ánh mắt lạnh lùng, Tần Dương thản nhiên nhìn lại cô.
- Vậy tốt cục thì cậu có nhìn thấy không?
Tần Dương nói năng rất hùng hồn:
- Đừng nói là tôi không nhìn thấy, mà cho dù tôi có nhìn thấy thì đã làm sao. Lần trước cô cho thứ thuốc kia vào trong đồ uống của tôi, hại tôi trở thành trò cười cho thiên hạ, lại còn đau ơi là đau. Tôi chưa tìm cô trả thù là may cho cô rồi, cho dù có nhìn, thì cũng xem như là tôi lấy lãi trước, hừ, chờ sau khi cô thua ván cược này xem, hờ hờ!
Tư Đồ Hương nhìn thấy bộ dạng nói năng hùng hồn hận không thể nhìn thấy mình khỏa thân của Tần Dương thì trong lòng cũng không còn nghi ngờ nhiều như ban nãy nữa.
Nhưng mà ban nãy Tần Dương thuận miệng trả lời một chữ “Lớn” kia là hắn nói hớ. Hay là thật như hắn nói, chẳng qua chỉ là nhìn qua quần áo rồi phán bậy thôi?
Tần Dương cũng không cho Tư Đồ Hương có cơ hội nói chuyện nữa, đứng lên cười nói:
- Tôi đã rút hết dây điện dẫn tới cầu dao tổng của nhà cô ra rồi, cô mau tìm người tới sửa đi. Tôi đi đây!
Tư Đồ Hương khẽ cắn môi:
- Cậu đã phá hỏng đồ nhà tôi thành như vậy rồi mà không định bồi thường gì sao?
Tần Dương mỉm cười, không thèm quan tâm chút nào:
- Chiến đấu mà, dù sao thì cũng phải có chút tổn thương chứ. Lúc trước cô bảo Chizuru Kanbara vào nhà tôi phá hoại tùm lum, nhưng mà tôi cũng có nói gì đâu, cứ như vậy đi, thôi tôi về!
Tần Dương vẫy vẫy tay với Tư Đồ Hương rồi đi về phía cửa phòng. Vào lúc mở cánh cửa đã bị hắn phá hỏng, Tần Dương quay người lại cười nói:
- A, cái khóa cửa cũng phải sửa lại nha, cô nhớ đó, cô thua hai lần rồi đấy, cô chỉ còn một cơ hội duy nhất thôi!
Tư Đồ Hương không nói chuyện, cắn chặt răng.
Tuy sức chiến đấu của Tần Dương không bằng cô, nhưng Tần Dương lại có rất nhiều thủ đoạn mà cô khó lòng đề phòng. Dù là lần này hay là lần trước, Tư Đồ Hương đều bị đánh bại rất dễ dàng. Nhất là lần này, dù cô đang ở trong căn nhà được trang bị hệ thống bảo vệ cực kỳ tối tân, thế nhưng vẫn bị hắn tập kích thành công!
Lúc nãy, khi Tần Dương xông vào nhà thì chuông báo động của hệ thống giám sát vẫn vang lên, chuyện này nói rõ hệ thống giám sát vẫn hoạt động bình thường. Vậy thì hẳn là hắn cũng chưa từng vào phòng của mình, nhưng nếu thế thì hắn tập kích mình như thế nào?
Lần này mình bị hắn tập kích mà tới giờ vẫn chẳng hiểu gì cả. Nếu lỡ như lần tới hắn cũng dùng lại chiêu này như hắn đã nói ban nãy thì mình phải đề phòng như thế nào đây?
Bản thân mình cũng đã cực kỳ cảnh giác với Tần Dương rồi. Nhưng sự thật đã chứng minh được chuyện mình vẫn còn quá xem thường hắn.
Chỉ cần hắn có thể biết được mình đang ở đâu, vậy thì kiểu gì hắn cũng có thể nghĩ ra cách đánh bại được mình.
Bây giờ mình chỉ còn có một cơ hội mà thôi!
Tư Đồ Hương hít một hơi thật sâu. Nếu như hắn đã thích sử dụng thủ đoạn quỷ quái, khó lòng phòng bị đến thế. Vậy thì mình chỉ cần biến mất khỏi thành phố này là được!
Đã không có mục tiêu, vậy thì hắn còn có thể làm gì được nữa?
Mà hắn thì tuyệt đối không thể nào giấu mình giữa Trung Hải mãi được. Tốt, vậy thì để xem giữa mình và hắn, ai nhẫn nại hơn?