Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 598 - Chương 608: Đánh Nhau Thôi Mà

Chương 608: Đánh nhau thôi mà
 

Tần Dương rời khỏi nhà của Tư Đồ Hương, trở về nhà của mình, lấy máy tính xách tay, sau đó trực tiếp đến kí túc xá của trường học. Tối qua thức nguyên đêm, hiện tại hắn có chút buồn ngủ, chuẩn bị vào trường ngủ bù.

Kí túc xá của trường học nhiều người, thật ra ở một mức độ nào đó thì an toàn hơn so với nhà của hắn. Ít nhất cho dù ai muốn đối phó với mình ở đây đều phải suy xét rất nhiều yếu tố khác.

Liệu có bị học sinh khác nhìn thấy không?

Liệu có dẫn đến ảnh hưởng tồi tệ?

Liệu có tổn thương người vô tội?

Vân vân.

Tuy trong nhà đầy đủ các loại giám sát nhưng vì xung quanh yên tĩnh lại hẻo lánh, giống như cho người khác không gian ra tay. Tần Dương có thể lợi dụng máy bay nano không người lái xâm nhập vào nhà của Tư Đồ Hương, nhưng Tư Đồ Hương chưa chắc không thể tìm thấy cách tương tự để đối phó mình.

Tần Dương đã chuẩn bị sắp tới sẽ ở trong kí túc xá trường học, cho đến khi cuộc chiến của mình và Tư Đồ Hương có kết quả cuối cùng.

Trong kí túc xá vốn có bốn người ở, sau khi Tần Dương và Lâm Trúc dọn ra thuê phòng thì còn lại Hà Thiên Phong và Tôn Hiểu Đông. Bây giờ Tôn Hiểu Đông cũng thuê một căn phòng làm văn phòng đại lý và kho hàng, dọn qua với hai người Lâm Hiểu Nguyệt, sợ là sau này căn bản không ở kí túc xá nữa.

Hà Thiên Phong cũng thuê một căn phòng trong trường học đối diện tiểu khu, sống chung với Liễu Văn Văn. Theo cách nói của hắn, nếu bình thường ra ngoài đặt phòng, một tháng đặt phòng mấy lần, tiền đặt phòng này đã đủ thuê một căn phòng rồi. Huống hồ gia cảnh của Hà Thiên Phong hơn người, căn bản cũng không thiếu tiền.

Kí túc xá lập tức trống vắng, trở thành chỗ ở của một mình Tần Dương.

Tần Dương ngủ một giấc thẳng cẳng, vừa nhìn thời gian đã năm giờ chiều rồi. Tần Dương thức dậy tắm rửa, mặc quần áo xong, bao tử đã reo lên sùng sục, liền cầm chìa khóa và di động của mình ra ngoài.

Tần Dương đi đến lầu hai của căn tin trường học. Tuy bây giờ là nghỉ hè nhưng trong trường vẫn có rất nhiều học sinh ở lại trường. Giáo viên nhân viên cũng phải ăn cơm nên căn tin vẫn bán cơm như thường lệ.

Tần Dương rất tùy ý gọi hai món ăn, đang ăn cơm, di động của hắn bỗng vang lên.

- Tần tiên sinh, Chu Xương ứng chiến rồi.

Tần Dương buông đôi đũa trong tay xuống, nhẹ giọng nói:

- Tình hình cụ thể ra sao?

Trương Long cung kính trả lời:

- Tôi tìm Chu Xương, nói với hắn tôi muốn cược toàn bộ bãi cát làm ăn của tôi với hắn. Chu Xương sảng khoái đồng ý rồi, thời gian hẹn là 9 giờ tối nay gặp nhau ở bãi cát. Tần tiên sinh xem thời gian có tiện không, nếu không được, tôi sẽ đổi thời gian lại với hắn.

Tần Dương đưa tay lên nhìn nhìn:

- 9 giờ sao, được. Bây giờ tôi đang ở kí túc xá trường học, chút nữa cậu cho người đến đón tôi đi.

- Vâng, Tần tiên sinh. Tám giờ tôi sẽ đến đón cậu, cậu thấy được không?

- Được!

Tần Dương cúp máy,, thần sắc bình tĩnh tiếp tục ăn cơm. Đối với đối thủ Chu Xương này, Tần Dương căn bản không để ở trong lòng.

Tám giờ đúng, chiếc xe của Trương Long đúng giờ đậu dưới lầu của Tần Dương. Sau khi Tần Dương nghe máy, xuống lầu, ngồi lên xe của Trương Long.

- Tần tiên sinh, có cần chuẩn bị gì không?

Tần Dương cười nói:

- Đánh nhau thôi mà, mang theo quả đấm là được rồi. Đúng rồi, phía hắn là Chu Xương tự mình ra mặt sao?

Trương Long gật đầu:

- Vâng, Chu Xương có công phu hoành luyện (thân thể cứng rắn), thích nhất là đánh nhau với người ta. Theo cách nói của hắn thì đích thân khiến đối thủ tàn phế mới là chuyện khiến hắn hưng phấn nhất. Tên này là người hung tàn.

Thần sắc của Tần Dương bình tĩnh:

- Tôi có tìm hiểu Chu Xương, là một kẻ chết cũng không đáng tiếc. Có điều việc cậu làm, sợ là cũng không phải đặc biệt sạch sẽ gì.

Sắc mặt Trương Long đột nhiên biến đổi, liền vội vàng giải thích:

- Tần tiên sinh, tuy chuyện tôi làm quả thật rất hỗn tạp, cũng có vài việc đúng là vi phạm pháp luật hay không hợp quy củ, nhưng tôi không hại người giống như Chu Xương. Có lẽ có thể nói thế này, tôi là người hoạt động mờ ám, nhưng bản thân Chu Xương là người trong bóng tối. Bọn chúng ỷ đông người, quan hệ nhiều, cho vay lãi suất cao, ép người tốt làm điều xấu, bắt cóc vơ vét tài sản, cái gì cũng làm, thậm chí còn vì vậy mà gây ra án mạng. Những việc này thì tôi không dám làm. Ở Hoa Hạ, người như hắn cho dù phách lối đến đâu cũng chỉ là vẻ ngoài nhất thời, rất nhanh sẽ xong đời.

Tần Dương cười cười:

- Trong lòng giám đốc Trương rõ những điều này thì tốt, càng sai nhiều chết càng nhanh. Người giống như Chu Xương, làm ác đa đoan, bề ngoài oai phong, nhưng căn bản chỉ có hôm nay không có ngày mai, hoặc là hôm này còn uy phong khắp nơi, ngày mai đã trở thành tù nhân hay gặp kết cuộc thê thảm. Làm người rốt cuộc vẫn phải đi ngay thẳng mới có thể đi xa hơn được.

Tuổi tác của Tần Dương rất trẻ, nói ra những lời già dặn này trở nên có chút quái dị. Nhưng Trương Long không dám khinh thường chút nào, cung kính trả lời:

- Lời nhắc nhở của Tần tiên sinh tôi nhất định sẽ để trong lòng, tuyệt đối không quên.

Đến bây giờ Trương Long không biết lai lịch của Tần Dương, nhưng hắn đã tìm hiểu Tần Dương, gần đây trên thị trường sản phẩm chức năng thuốc ba món rất nổi tiếng chính là công ty của Tần Dương sáng lập. Vì thế Trương Long lặng lẽ hỏi thăm một chút, biết được Tần Dương từ lúc thành lập thu mua công ty cũ trước đây đến sau khi gây dựng lại cơ bản không quản lý công ty.

Một thanh niên hai mươi tuổi có thể tiện tay bỏ ra chục triệu thành lập nên một công ty, lại tùy tiện bỏ mặc một bên không quản lý. Chuyện này đã có thể cho thấy rất nhiều vấn đề rồi.

Trương Long rất rõ Tần Dương đang cảnh cáo mình, giống như trước đây mình trêu chọc hắn vậy. Nếu không bản mình nghe lời nhanh chóng, thái độ khiêm nhường, sợ rằng lúc đó mình sẽ bị trừng trị mất.

- Tiền tiên sinh, con người tôi không có văn hóa gì, cũng không có bản lĩnh như Tần tiên sinh. Ban đầu vì kiếm cơm nên mới làm những chuyện này, cũng có một nhóm anh em cùng đi theo ăn cơm. Bây giờ cho dù vì chính mình hay vì mọi người cũng chỉ có thể qua loa sợ sệt như vậy. Thực ra nếu có cách kiếm tiền tốt hơn, sao tôi lại không muốn yên tâm thoải mái quang minh chính đại mà sống chứ…

Biểu cảm của Tần Dương hơi có chút kinh ngạc:

- Giám đốc Trương, bây giờ cậu đang sống vô cùng thoải mái, quan hệ xã hội phức tạp, hoàn hảo tuyệt vời. Đâu có thảm như cậu nói vậy chứ?

Trương Long cười khổ nói:

- Tôi đây cũng chỉ oai phong bề ngoài thôi. Rất nhiều người ngoài mặt chiếu cố tôi, thực tế cũng vì để tôi kín đáo giúp họ giải quyết các chuyện tồi tệ khác nhau. Những việc này bình thường đều làm trong tối, việc như vậy một lần hai lần, làm nhiều rồi. Tôi lo lắng cuối cùng có một ngày sẽ hoàn toàn lộ ra ngoài, sau đó hoàn toàn chôn vùi tôi.

Tần Dương thấu hiểu gật đầu một cái. Hai người Trương Long và Chu Xương đều không được xem là người tốt, có điều Chu Xương là lợi dụng bạo lực trực tiếp làm việc ác, là người ác trong bóng tối. Còn Trương Long lại là ở trong vùng hắc ám, lợi dụng các quy tắc, sơ hở hay thủ đoạn mờ ám khác nhau để đạt được mục tiêu, ví dụ như cấu kết với công chức, doanh nhân, giao dịch quyền lợi tiền bạc. Hoặc là bạn cho tôi bao nhiêu tiền, tôi sẽ giúp bạn giải quyết những chuyện bạn không dùng tiền giải quyết được.

Tần Dương và Trương Long không có giao tình thân thiết gì, nói chuyện cũng chỉ đến đây. Hơn nữa kinh nghiệm xã hội của Trương Long phong phú như vậy, chẳng lẽ hắn không biết mình đang làm gì sao?

Trương Long vốn đang mong đợi Tần Dương có thể nói tiếp câu gì đó, nhưng Tần Dương lại im lặng. Điều này khiến Trương Long có chút thất vọng, có điều trong lòng càng kiên định muốn bám vào quan hệ này với Tần Dương.

Hắn và Tần Dương đã từng quen biết. Con người Tần Dương và những công chức nhà giàu mà hắn tiếp xúc không giống nhau. Đám người đó đều là người xu lợi, còn mọi việc Tần Dương làm đều gọi là trọng tình trọng nghĩa. Trước đó ra tay đều vì thầy cô, bạn bè, vì chút chuyện nhỏ mà hắn thậm chí còn đồng ý chủ động mở miệng nói nợ mình một ân huệ.

Nếu có thể làm bạn với người thế này, tuyệt đối sẽ không thua thiệt…
Bình Luận (0)
Comment