Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 599 - Chương 609: Quy Củ, Không Phải Định Như Thế Này

Chương 609: Quy củ, không phải định như thế này
 

Chiếc xe đi vào một con đường xi măng đầy cát, rồi dừng lại trên một khu đất trống nơi được một cái đèn cao áp lớn chiếu xuống.

Có hai nhóm người đang đứng trên bãi đất trống, ước chừng mỗi nhóm có khoảng 20 người, được chia thành hai bên, phân biệt rất rõ ràng.

Tần Dương vừa xuống xe lập tức cảm nhận được có hơn 20 ánh nhìn khác nhau đang tập trung vào mình. Rất rõ ràng, bất kể là người của Trương Long hay là người của Chu Xương thì đều rất tò mò muốn biết xem Trương Long mời ai tới tham gia trận đấu.

Chu Xương là một người đàn ông gầy gò, tuổi khoảng 37-38, ánh mắt lộ rõ vẻ âm độc và tàn nhẫn. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Tần Dương thì gã cũng không tránh khỏi kinh ngạc.

Quá trẻ!

Dù khí chất của Tần Dương trưởng thành hơn so với người cùng lứa, nhưng chỉ nhìn gương mặt thôi cũng đủ biết hắn không quá 20 tuổi.

Trương Long tìm một thằng nhãi miệng còn hôi sữa tới đánh với mình?

Chu Xương đảo mắt nhìn sang phía Trương Long rồi cười ha hả:

- Trương Long, đây là viện binh mày mời tới à?

Trương Long trầm giọng nói:

- Phải, chỉ cần mày đánh thắng được cậu ta, vậy thì xem như mày thắng ván cược lần này giữa tao với mày. Ngược lại, nếu như mày thua, vậy thì mày phải nôn hết ra tất cả những thứ mà mày đã lấy của tao!

Chu Xương cười hắc hắc, vẻ mặt rất tự tin:

- Không có vấn đề. Vì kể từ sau ngày hôm nay, chỗ này sẽ không còn liên quan gì tới mày nữa. Mày cứ an tâm mà đi mở quán karaoke của mày đi, đi mà làm chân chó cho người ta ấy!

Trương Long nhíu mày, rồi hừ lạnh nói:

- Đừng có nhiều lời, không cần phải lãng phí thời gian của người khác nữa, chúng ta bắt đầu đi.

Chu Xương khẽ nói:

- Nếu mày đã không nhịn được muốn thua sớm như vậy thì tao sẽ giúp mày. Quy định vẫn như lần trước. Hai bên không được dùng vũ khí, chỉ dựa vào quyền cước. Ai bị đánh ngã mà trong vòng 1 phút không thể đứng dậy được vậy thì xem như thua, người còn đứng sẽ là người thắng, được không?

Trương Long quay đầu nhìn về phía Tần Dương rồi khẽ hỏi:

- Tần tiên sinh, quy tắc là như vậy, được không?

Thần thái của Tần Dương vẫn bình tĩnh như cũ. Khi hắn liếc mắt nhìn thấy mấy tên đứng trước mặt mình, tên nào tên nấy đều cầm gậy gộc hoặc là dao bổ dưa trong tay thì khẽ gật đầu:

- Được!

Lúc này Trương Long mới quay lại trả lời:

- OK, quyết định vậy đi!

Chu Xương cởi áo ra, lộ ra nửa thân trên gầy còm, phía trên còn có mấy vết sẹo trông khá dữ tợn.

Tần Dương liếc mắt nhìn một chút thì không khỏi cảm thấy hứng thú.

Tên Chu Xương này tuy gầy nhưng chắc chắn là một người luyện võ, nhìn lúc mặc quần áo thì có thể không nhận ra, nhưng khi gã cởi áo ra thì có thể thấy rõ. Cơ bắp của tên này phần nào ra phần nấy, trông hệt như cục sắt, mang tới cho người ta cảm giác sức mạnh như sắp bùng nổ vậy.

Chu Xương vứt áo cho một tên đàn em cầm. Gã xoay cổ trái phải rồi đi tới giữa hai nhóm người. Gã nhìn chằm chằm về phía Tần Dương, trợn trừng mắt lên rồi nói:

- Thằng nhãi, hi vọng mày có thể chống đỡ được một lát, nếu không thì cũng quá vô vị rồi!

Tần Dương cất bước đi tới trước mặt Chu Xương, sắc mặt bình tĩnh:

- Vốn định mời người phía sau mày ra xem là ai, kết quả lại là chính mày tới. Kết quả này đúng là có làm tao hơi thất vọng.

Chu Xương hơi ngẩn người ra, chợt cười lạnh rồi nói:

- Thằng nhãi miệng còn hôi sữa, mày cho rằng mày là ai.

Đột nhiên Tần Dương cười lên:

- Bắt đầu đi, không nên kéo dài thời gian nữa.

Chu Xương hừ lạnh một tiếng rồi lao thẳng về phía Tần Dương. Sau đó, gã tung một đấm thẳng tới cằm Tần Dương, động tác nhanh chóng có lực, đấm ra như gió.

Tần Dương bước chân lui về phía sau, nhẹ nhàng né tránh một đấm này. Tiếp theo, Tần Dương lách người sang một bên, tiến tới sát bên sườn Chu Xương, rồi xoay cùi trỏ đánh vào lưng Chu Xương.

Tần Dương cũng không dùng nội khí vào đòn này, nhưng lực lượng ẩn chứa trong đòn trỏ này tuyệt đối không ít, đủ để cho một người bình thường phải ngã xõng xoài.

Nhưng Chu Xương cũng không bị đánh ngã. Gã chỉ cần bước về phía trước hai bước là có thể đứng vững. Sau đó, gã xoay người lại, nhưng lúc này, trong mắt gã đã xuất hiện thần sắc kinh ngạc và cảnh giác.

Loại võ công gã luyện là Hoành luyện nên khả năng chịu đòn của gã rất tốt. Người thường đánh vào người hắn thì hắn cũng chỉ cảm thấy như là gãi ngứa, cho dù có dùng gậy đánh thật mạnh, thì cũng không thể tạo thành vết thương quá lớn. Dù sao thì ngày thường gã đều luyện công như vậy cả.

Mà đòn trỏ này của Tần Dương lại khiến cho gã phải nhào ra mấy bước, nên lực lượng trong đòn này nhất định không nhỏ, khó trách Trương Long lại muốn mời thằng nhãi này tới đối phó mình.

Chẳng lẽ thằng nhãi con này cũng là người luyện võ?

Chu Xương lại quay người lao về phía Tần Dương lần nữa. Gã không sợ Tần Dương đánh hắn, chỉ cần gã có thể đánh trúng Tần Dương là được. Gã đã dựa vào một chiêu này đã hạ gục không biết bao nhiêu người.

Chu Xương lại lần nữa đấm về phía mặt Tần Dương, lần này Tần Dương không lui nữa. Hắn duỗi tay ra chặn lại nắm đấm của Chu Xương bằng cách nắm lấy nó.

"Bốp!"

Nắm đấm đánh vào lòng bàn tay tạo ra một tiếng bốp, nhưng bàn tay không chỉ không nhúc nhích tí nào, mà năm ngón tay còn bóp lại, giữ chặt nắm đấm của Chu Xương.

Chu Xương giật nảy cả mình. Nắm đấm của gã rất có lực, một chưởng có thể chặt đứt mấy viên gạch, nhưng khi gã đánh vào tay người này, thì lại chẳng có tí phản ứng nào cả!

Chuyện này không khoa học!

Đột nhiên Chu Xương giật mạnh nắm đấm lại, nhưng nó lại chẳng hề nhúc nhích tí nào.

Chu Xương cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Gã không lùi mà tiếp tục tiến tới, khi tiếp cận được Tần Dương. Gã lên gối, nhưng chân của Tần Dương đã nhanh hơn chân gã một nhịp, giáng một đòn vào đầu gối của gã.

Chu Xương cảm thấy cực kỳ đau đớn, cảm thấy như chân của mình đã gãy. Và khi gã còn chưa kịp phản ứng, Tần Dương đã vặn nắm đấm của Chu Xương một cái, lập tức cánh tay của Chu Xương bị xoay thành một góc 90 độ. Lúc này, Tần Dương lại dùng cùi trỏ tay phải giáng một cú thật mạnh vào khớp khuỷu tay gã.

"Răng rắc "

- A!

Tiếng khớp xương gãy cùng với tiếng la thảm thiết của Chu Xương gần như vang lên cùng một lúc. Toàn bộ đám người xung quanh, bao gồm cả Trương Long khi nhìn thấy cảnh này đều xanh cả mặt.

Thật ác độc!

Khi tất cả mọi người đều thấy được cánh tay của Chu Xương đã bị bẻ gãy ngược lại thành một tư thế kỳ quái, thì trong lòng không khỏi cảm thấy như vừa hít vào một luồng khí lạnh vậy.

Người này ra tay thật ác độc!

Cánh tay của Chu Xương đã bị bẻ ngược tới mức gãy xương. Với vết thương cỡ này thì cánh tay của Chu Xương coi như là đã bị phế bỏ hoàn toàn, cho dù có được bệnh viện chữa trị thì e rằng sau này vẫn không tránh khỏi kết cục trở thành tàn tật.

Nhưng Tần Dương cũng không vì vậy mà dừng thế tấn công lại.

Vẻ mặt của Tần Dương vẫn lạnh lùng. Y đưa tay ra nắm lấy cánh tay còn lại của Chu Xương, dưới ánh nhìn cực độ sợ hãi của hắn. Tần Dương làm lại động tác vừa rồi.

"Răng rắc!"

Cánh tay trái của Chu Xương cũng bị vặn cong thành hệt như cánh tay phải. Chu Xương buông thõng cả hai tay, dù cảm giác đau đớn cực độ đang kích thích từng giây thần kinh của hắn, nhưng hiện tại trái tim của hắn đã bị chiếm hữu hoàn toàn bởi sự sợ hại. Trong mắt hắn, người thanh niên trẻ tuổi này trông chẳng khác nào ác ma.

- Dừng tay, tôi nhận thua, tôi nhận thua!

Chu Xương vừa sợ hãi gào to vừa giãy dụa lùi về phía sau, gương mặt trông hệt như mới gặp quỷ vậy.

Tần Dương cũng không dừng lại, mà tiếp tục lao về phía Chu Xương.

- Đây đâu phải là quy củ ban nãy chúng ta định ra.

Quy củ mới định ra ban nãy?

Khi Chu Xương còn chưa kịp phản ứng, thì Tần Dương đã đá ngang một cú thật mạnh vào ngực hắn.

Răng rắc!

Trong nháy mắt, Chu Xương đã bị đánh gãy hai cây xương sườn. Toàn thân cũng bị đập bay ngược về phía sau, nện “ầm” một tiếng xuống đất.

Chu Xương kêu gào thảm thiết, đang lúc hắn giãy dụa muốn đứng lên, thì đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện.

Quy củ ban nãy?

Lập tức Chu Xương nhanh chóng ngã xuống, nằm im trên mặt đất chứ không cố gắng đứng lên nữa, lại kêu gào thảm thiết:

- Tôi không đứng dậy được, tôi đã không đứng được nữa rồi. Đừng đánh nữa, tôi thua...
Bình Luận (0)
Comment