Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 600 - Chương 610: Đòi Một Chút Công Bằng

Chương 610: Đòi một chút công bằng
 

Tần Dương từ từ đi tới kế bên Chu Xương rồi cúi đầu xuống nhìn gã. Trong đôi mắt của Tần Dương dần hiện lên cái nhìn lạnh lẽo.

- Mày nhận thua?

Bị Tần Dương nhìn chằm chằm vào như vậy, làm cho Chu Xương có cảm tưởng như mình đang phải đối diện với một tên ác ma. Nó mang tới cho gã cảm giác sợ hãi dường như bất kỳ lúc nào mình cũng có thể bị nuốt sống và bắt ném vào trong vực sâu.

Trương Long tìm ở đâu ra được một tên ra tay tàn nhẫn tới mức này vậy?

Dù trong lòng Chu Xương tràn đầy oán độc, nhưng thân đang ở dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu. Tương lai báo thù là chuyện tương lai. Còn bây giờ thì dù là giá nào cũng phải giải quyết xong chuyện trước mắt cái đã.

Bây giờ mà còn tiếp tục mạnh miệng, có khi hắn đánh chết mình tại chỗ luôn ấy chứ.

Chu Xương tự nhận bản thân cũng là một kẻ lòng dạ độc ác, thế nhưng người thanh niên đang đứng trước mặt gã dường như còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn nhiều. Tên này bẻ gãy hai cánh tay của hắn giống như là bẻ gãy hai cành cây vậy, không hề nương tay một chút nào!

- Phải, phải, tôi nhận thua!

Chu Xương kéo lê hai cánh tay gãy, thậm chí cả lúc ngã gã cũng lên tiếng nhận thua. Nhưng khi Chu Xương nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tần Dương, thì lập tức hắn nhìn sang phía Trương Long:

- Trương Long, tao nhận thua. Tao sẽ trả lại cho mày toàn bộ phần tài sản lúc trước của mày!

Trương Long khẽ nở nụ cười:

- Tốt, Tần tiên sinh...

Trương Long còn chưa nói hết lời thì Tần Dương đã giơ tay lên, ý bảo hắn đừng nói nữa

Chu Xương nhìn thấy một màn này, thì không khỏi xanh mặt.

Tên này vốn không hề nghe lệnh Trương Long

- Mày... Muốn làm cái gì?

Tần Dương lấy một tấm hình từ trong túi ra, ngồi xuống rồi đưa tấm hình tới trước mặt Chu Xương:

- Mày có biết cô bé trong hình không?

Khi Chu Xương vừa nhìn thấy tấm hình trên tay Tần Dương thì nhãn cầu của hắn co rụt lại ngay.

- Mày là gì…của cô ta?

- Coi bộ mày vẫn còn nhớ.

Tần Dương lạnh lùng nói một câu rồi xoay tấm hình. Trong tấm hình là một cô gái mặc áo thun quần jeans đang nở nụ cười xinh như hoa, tràn đầy khí chất thanh xuân cùng tinh thần phấn chấn.

Khi Tần Dương nhìn tấm hình, ánh mắt của hắn không khỏi hiện lên cái nhìn thương tiếc. Nhưng khi hắn quay lại nhìn về phía Chu Xương, thì ánh nhìn của hắn lại càng lạnh hơn. Lạnh tới mức đủ để làm cho bất kỳ ai nhìn vào cũng phải cảm nhận được sư lạnh buốt từ sâu trong tâm can.

- Chính bởi vì mày cho vay nặng lãi, lãi mẹ đẻ lãi con, cao tới không tưởng. Người ta không trả được, mày liền bắt con gái nhà người ta đi làm gái, còn bắt phải lên giường với mày. Cuối cùng hại cô bé nhảy lầu tự sát. Cô bé còn rất trẻ, đang độ thanh xuân, thế nhưng vì mày bức ép mà cô bé phải nhảy lầu tự sát kết thúc cuộc đời của mình…

Trương Long nghe vậy thì ngạc nhiên, chợt hít một hơi thật sâu, thần sắc lại trở lại bình thường. Nhưng ánh mắt của hắn khi nhìn bóng lưng của Tần Dương không khỏi nhiều hơn một chút phức tạp.

Chu Xương hoảng sợ nhìn Tần Dương:

- Mày là ai, cô ta tự nhảy chứ đâu có liên quan tới tao, không phải chuyện của tao..

Tần Dương cười lạnh:

- Phải, quả thật là cô bé tự mình nhảy. Nhưng nếu như không phải do mày bức bách, không phải do mày hủy hoại cuộc sống của cô bé, cô bé sẽ đi nhảy lầu tự sát sao?

Chu Xương gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Dương:

- Mày muốn làm cái gì?

Tần Dương cười, nhưng nụ cười này lại chẳng hề ấm áp, nếu có, thì chỉ là lạnh lẽo.

- Cô bé chết rồi, mà mày lại còn sống, oanh ca yến hót, ăn chơi đàng điếm. Thế này quá không công bằng. Cho nên tao sẽ lấy lại một chút công bằng cho cô bé và những người đã bị mày chà đạp.

Chu Xương hoảng sợ cực độ, la lớn:

- Mày không có quyền làm vậy, chẳng lẽ mày muốn giết tao sao. Giết người thì đền mạng, ngươi cũng không thoát được đâu...

Tần Dương cười nói:

- Giết người thì đền mạng, sao giờ này mày mới nghĩ tới pháp luật. Yên tâm đi, những thằng làm chuyện ác như mày còn có thể bình an vô sự, thì người như tao sao có thể có chuyện gì chứ.

Tần Dương đứng dậy. Giọng của hắn dần dần lạnh hơn, cũng có chút u uất hơn.

- Tao nghĩ, nếu cô bé ở trên trời mà thấy được cảnh này thì nhất định sẽ vui lắm đây. Mà cho dù em ấy không nhìn thấy được, nhưng tao nghĩ khi những người quan tâm tới em ấy biết được, thì hẳn trong thâm tâm họ cũng sẽ cảm thấy được an ủi phần nào.

Chu Xương nghe thấy Tần Dương nói vậy, thì càng lúc càng sợ hãi hơn:

- Cậu tha cho tôi đi, tôi cho cậu tiền..

Tần Dương khẽ nhếch môi cười lạnh. Hắn không nói với Chu Xương nữa, mà nhanh chóng giơ lên chân, rồi đột nhiên đạp mạnh xuống.

"Răng rắc!"

- A!

Tần Dương đạp thật mạnh xuống bắp chân của Chu Xương. Cú đạp mạnh này ẩn chứa nội khí, lực lớn vô cùng. Chỉ trong nháy mắt, xương bắp chân của hắn đã bị đạp gãy, thậm chí là vỡ nát.

Những mảnh xương vỡ này lại đâm vào bắp thịt ở trong bắp chân, cảm giác này tuyệt đối không khác gì cực hình. Chu Xương khom lưng nằm co quắp dữ dội trên mặt đất, hệt như một con cá sắp chết vậy.

Tần Dương thu chân về, sau đó lại dùng thái độ không chút thương hại mà đạp xuống cái chân còn lại.

Chu Xương bị đau quá nên hôn mê. Nhưng nháy mắt sau đó, hắn lại bị cảm giác đau đớn làm cho tỉnh lại. Nước mắt, nước mũi chảy tùm lum.

Tất cả mọi người đều bị hình ảnh trước mặt dọa sợ điếng cả người.

Quá độc ác!

Chu Xương tiêu rồi!

Hai cánh tay bị bẻ gãy ngược từ khuỷu tay, còn hai bắp chân thì bị đạp nát. Muốn trị lành vết thương cỡ này thì chắc chắn phải tốn một số tiền rất lớn. Hơn nữa, cho dù có trị lành thì e rằng nửa đời sau của Chu Xương cũng phải làm bạn với xe lăn, thậm chí ngay cả sinh hoạt cơ bản cũng không thể làm được…

Loại người làm nhiều việc ác, gây thù chuốc oán khắp nơi như gã, một khi rơi vào tình cảnh như vậy, thì chỉ sợ còn thảm hơn cả chết!

Trong ánh mắt của Trương Long xuất hiện vẻ sợ hãi, đồng thời trong lòng anh ta cũng trở nên tỉnh táo hơn.

Sở dĩ Tần Dương đồng ý giúp mình đối phó Chu Xương, phải chăng vì bản thân Chu Xương là một kẻ ác?

Hắn nhất định sẽ không vì lý do như thiếu nợ nhân tình của mình mà đi làm việc gây tổn hại tới lợi ích của người khác. Hẳn là vì Chu Xương đã làm nhiều việc ác, nên Tần Dương mới chủ động lên tiếng đồng ý?

Trong xấp tư liệu mà mình đưa cho Tần Dương cũng không hề có chuyện của cô bé này, thế nhưng Tần Dương lại có thể lấy ra được tấm hình của cô bé này, chuyện này đã nói lên điều gì?

Tần Dương đã bí mật điều tra Chu Xương, hơn nữa kết quả điều tra còn kỹ hơn cả của mình nữa!

Chu Xương làm chuyện ác, hại người, nên Tần Dương mới phế bỏ Chu Xương mà không chút do dự. Để cho gã phải gánh chịu cả cuộc đời người xấu. Nếu như mình cũng giống như Chu Xương thì sao, phải chăng hắn cũng sẽ ra tay tiêu diệt mình như hắn đã làm với Chu Xương, ?

Những lời Tần Dương đã nói lúc ở trong xe, giờ đây lại vang vọng trong đầu Trương Long. Điều này làm cho Trương Long dấy lên một ý nghĩ?

Phải chăng Tần Dương chính là người sẽ thay đổi cuộc đời của mình?

- Bọn mày ngẩn người cái gì đó. Lên cho tao, chém chết nó cho tao! Đứa nào chém chết nó, tao cho đứa đó 500 vạn! Chặt một cái cánh tay cho 100 vạn!

Giọng nói thê lương như ma quỷ của Chu Xương đánh thức Trương Long từ trong suy nghĩ. Trương Long sợ hãi cả kinh, lập tức lấy lại tinh thần. Khi Trương Long nhìn thấy ánh mắt đám thuộc hạ đột nhiên sáng rực hết cả lên thì hắn hét lớn một tiếng:

- Tất cả lên hết cho tao, bảo vệ Tần tiên sinh!

Tần Dương lạnh lùng lườm Chu Xương đang lăn lộn trên mặt đất, vươn tay ra lắc lắc, ra hiệu cho Trương Long và thuộc hạ ngừng lại. Sau đó, hắn nhìn sang đám thuộc hạ tay cầm gậy sắt, đao bổ dưa đang đứng ở phía đối diện bằng ánh mắt lạnh lùng rồi giơ một ngón tay ra ngoắc ngoắc với bọn chúng:

- 500 vạn, cái giá này hình như hơi ít, muốn lấy số tiền kia thì tới đây!

Một đám lâu la nhìn Tần Dương tay không tấc sắt đứng ở giữa bãi đất thì co hơi do dự, nhưng sau một hồi vẫn có có 8-9 tên cầm theo đao, gậy cùng nhau xông lên, lao về phía Tần Dương…
Bình Luận (0)
Comment