Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 601 - Chương 611: Tử Thù!

Chương 611: Tử thù!
 

Trương Long lo lắng nhìn đám người tay cầm gậy sắt và dao bổ dưa, đỏ mắt liều mạng xông về phía Tần Dương. Thế nhưng rất nhanh hắn liền khiếp sợ trợn to hai mắt.

Lo lắng của hắn hoàn toàn dư thừa.

Đám người khí thế hung hăng kia nhìn qua vô cùng du côn dữ dằn, trước mặt Tần Dương giống như đứa trẻ vừa biết học đi, không có chút năng lực phản kháng nào.

Bảy tám giây ngắn ngủi, gậy sắt hay dao bổ dưa đều bay ra rơi xuống đất, phát ra từng tiếng lẻng kẻng.

Đến khi âm thanh dừng lại, tất cả những tên cầm gậy sắt hay dao bổ dưa đều đã nằm dài, không một ai đứng nữa.

Tần Dương không bị thương chút nào.

Trên mặt đám người không xông lên cùng toát ra thần sắc sợ hãi và may mắn. Còn người của Trương Long lại lộ ra vẻ mặt sùng bái và hưng phấn.

Lão đại đã mời ai, trông thì trẻ trung như vậy, nhưng lại mạnh mẽ đến thế!

Một đấu cả tá!

Ánh mắt Tần Dương lạnh lùng quét qua đám người trên đất, sẵn tiện nhấc chân lên, đá một cú vào chân người đàn ông bên cạnh đang nằm ôm bụng.

- Rắc rắc!

Bắp chân của người đàn ông này bị đạp gãy một cách mạnh mẽ. Cả người gã bắn lên giống như bị điện giựt bật ra, phát ra tiếng gào thét như con heo bị chọc tiết.

Tần Dương thu chân lại, đi về phía người thứ hai. Kẻ đó thấy Tần Dương bước đến, hoảng sợ lùi về sau, có điều không hề có tác dụng, Tần Dương trực tiếp tung một cú ra, đá vào bắp chân hắn.

- Rắc rắc!

Tiếng xương vỡ vụn thanh thúy trong đêm tối vô cùng rõ ràng. Điều này khiến cho trong lòng mọi người đều run lập cập.

Ác ma!

Người này là một ác ma!

Sắc mặt Tần Dương bình tĩnh, tiếp tục nhấc chân đi về phía một người.

Nếu những người này dám vì Chu Xương đưa ra giá cao mà hứa hẹn sẽ đối phó mình, định chém đứt tay chân mình hay trực tiếp giết chết mình, thì cũng chứng tỏ những người này đều là kẻ liều mạng, chết không có gì đáng tiếc.

Tần Dương không muốn thẩm vấn lần lượt đám người này có từng phạm phải tội nghiệt gì trước đó hay không, chỉ dựa vào việc bọn chúng dám cầm dao xông về phía mình thì cũng đã đủ rồi.

Tần Dương không cần mạng của chúng, nhưng định phế bỏ một chân của chúng. Từ nay về sau chỉ có thể sống những ngày mang nạng, sống tiếp thế nào Tần Dương không quan tâm. Nhưng ít nhất bọn chúng không thể cầm dao làm chuyện ác giống như ngày hôm nay nữa.

Những người ngã trên đất thấy Tần Dương liên tục đạp gãy chân người ta như vậy thì hiểu ra ý định của Tần Dương. Trong mắt gã lộ ra thần sắc hoảng sợ, giãy giụa muốn bò dậy. Nhưng khi Tần Dương đánh họ ngã xuống đã dùng hết sức mạnh, trong thời gian ngắn bọn chúng căn bản không thể bò dậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Dương đi đến, đá từng cú ra.

- Rắc rắc!

- Rắc rắc!

Giống như từng cây mía bị bẻ gãy vậy. Ngoài tiếng kêu thảm của đám người nằm trên đất đó, mọi người đều im lặng, hoảng sợ nhìn cảnh này. Ngay cả Chu Xương bị đạp vỡ tứ chi kia cũng ngừng kêu gào, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi sâu sắc.

Một người đàn ông vùng vẫy bò dậy, ôm bụng chạy nhanh về phía bóng tối, hi vọng có thể trốn thoát được một đường sống.

Tần Dương không vội vàng đuổi theo mà giơ chân đạp một phát, một cây gậy sắt từ dưới đất bắn lên, rơi vào tay Tần Dương.

Tần Dương thuận tay vung lên, cây gậy sắt nhất thời bay ra ngoài, đập trúng chân người đang chạy đi. Sau đó mọi người liền nhìn thấy kẻ đó hét lên thảm thiết một tiếng, sau đó trực tiếp ngã xuống, ôm chân đau đớn đến lăn lộn trên đất.

Sau khi Tần Dương đạp gãy một chân toàn bộ đám người xông lên tấn công mình, liền quay đầu nhìn về phía đám người còn lại.

Nhóm người đó bị ánh mắt của Tần Dương lướt qua, nhất thời cảm thấy trong lòng run lên, gọn gàng lui về sau một bước. Sau đó không biết ai dẫn đầu buông cây gậy trong tay xuống đất tựa như được nhắc nhở. Những người khác rối rít bỏ toàn bộ vũ khí trên tay xuống đất.

Trương Long nhìn cảnh này, tâm tình vô cùng phức tạp.

Hắn thậm chí không có bao nhiêu niềm vui thắng lợi, vì từ lúc Tần Dương đồng ý ra tay, hắn liền biết thắng lợi hôm nay là điều chắc chắn. Nhưng hắn lại không ngờ chiến thắng này bạo lực như vậy, hay nói là hắn nhìn thấy một mặt độc ác dã man của Tần Dương. Đây là điều trước đó hắn không ngờ đến.

Tần Dương mới hai mươi tuổi, nhưng có thể phế bỏ tứ chi của Chu Xương, từng cái chân của từng người một mà mặt không đổi sắc như vậy. Đám người này trong mắt hắn giống như con gà con vịt đang đợi làm thịt, không có chút năng lực phản kháng nào.

Lòng dạ Tần Dương độc ác như vậy chắc là do những kẻ này vốn dĩ là người ác làm nhiều việc ác, hoặc hắn là lấy bạo lực đối phó bạo lực, lấy việc trừng phạt cái ác làm điều thiện?

Tần Dương không ra tay với đám người buông bỏ vũ khí kia nữa, lạnh lùng lướt qua bọn người đang hoảng sợ như con chim cút. Tần Dương xoay người đi về phía Trương Long.

- Đã làm xong mọi việc rồi.

Tần Dương bình tĩnh nói một câu, hơi dừng lại một giây rồi bổ sung:

- Điều này sẽ không ảnh hưởng đến kết quả đánh cược của các người chứ?

Trong lòng Trương Long cười khổ, nhưng ngoài mặt dứt khoát trả lời:

- Hắn đã thế này rồi, dĩ nhiên càng không dám ăn vạ.

Tần Dương cười cười:

- Vậy được rồi, nếu hắn không tuân theo vụ cược, cậu có thể nói với tôi. Tôi sẽ tìm hắn để nói chuyện.

Nói chuyện?

Trong lòng Chu Xương và toàn bộ đám thuộc hạ của hắn nằm trên đất đều run lên. Mọi người gặp nhau một lần đã trở thành phế nhân, cả đời phải đi nạng. Nếu hắn còn đến nói chuyện nữa, vậy chẳng phải chỉ có thể làm người thực vật sao?

Chu Xương cảm nhận được nỗi đau dữ dội từ tứ chi trên người mình truyền đến. Hắn biết đời này của mình đã xong rồi, oán hận sâu đậm đè nén sợ hãi, hắn lớn tiếng quát mắng:

- Tiểu tử, mày có bản lĩnh thì đá chết ông đây đi!

Tần Dương nghiêng người sang nhìn Chu Xương nằm trên đất, thản nhiên nói:

- Vậy chẳng phải quá tiện cho ông sao?

Chu Xương bị lời nói của Tần Dương chọc giận đến đầu bốc khói, tức miệng mắng to:

- Đm, rốt cuộc mày là thằng chó nào, có ngon để lại tên họ!

Đôi mắt Tần Dương hơi híp lại:

- Thế nào, muốn báo thù sao. Được thôi, tôi tên Tần Dương, sinh viên năm hai khoa Anh ngữ đại học Trung Hải. Muốn báo thù thì đến tìm tôi!

Chu Xương ghi nhớ tên Tần Dương, mặt mày hung dữ cười nói:

- Đồ tạp chủng, mày nhất định sẽ phải trả giá đắt!

Tần Dương nhíu mày một cái:

- Ông có tin bây giờ tôi sẽ cắt lưỡi ông không?

Ánh mắt Chu Xương sợ hãi, không dám mở miệng nữa. Cho dù hắn mắng chửi hung dữ cỡ nào cũng vì để xả giận, nhưng gã tin chỉ cần gã thật sự dám mắng một câu nữa, Tần Dương thật sự sẽ cắt mất đầu lưỡi của gã!

Hắn tuyệt đối nói được làm được!

Chu Xương cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Dương, trong lòng đã điên cuồng suy nghĩ làm sao trả thù này.

Trương Long nhìn cảnh này, tâm trạng có chút nặng nề. Vì hắn mơ hồ biết được sau lưng Chu Xương này có người chống đỡ. Nghe nói là người tu hành, vô cùng lợi hại.

Vốn dĩ Trương Long không muốn làm lớn chuyện này đến vậy, chỉ là một trận đánh cược thôi mà, đánh đến thắng thua là được. Mọi người vẫn cần chút mặt mũi, làm theo quy củ là được. Nhưng hôm nay mọi việc Tần Dương làm đã vượt qua khỏi cái gọi là quy củ một cách nghiêm trọng.

Đây là kết thù, hơn nữa còn là tử thù, là loại không chết không dừng lại!

Chu Xương nhất định muốn báo thù Tần Dương, sợ rằng mình có liên quan cũng bị hắn ghi hận. Tiếp theo có thể có chút phiền phức rồi…
Bình Luận (0)
Comment