Chương 612: Bán mạng vì tiền
- Tiếp theo sẽ có chuyện?
Tần Dương ngồi trên xe quay về, quay đầu nhìn Trương Long thần sắc có chút bất ổn, chủ động mở miệng.
Thực ra trong lòng Trương Long thật sự có chút thấp thỏm, thấy Tần Dương hỏi mình như vậy, cũng không giấu giếm nói ra việc vừa rồi mình lo lắng.
Chân mày Tần Dương hơi nhíu lại:
- Cậu biết người tu hành đứng sau Chu Xương có lai lịch gì không, hay là gia tộc gì, môn phái gì?
Trương Long lắc đầu, cười khổ nói:
- Dù sao tôi chỉ là một người rất bình thường, mấy người tu hành đó ai cũng đều vô cùng mạnh mẽ, lai lịch phi phàm. Tôi không đụng chạm nỗi, hơn nữa cũng không có cơ hội quen biết người như vậy.
Tần Dương nhìn Trương Long, nhẹ giọng nói:
- Có trách tôi ra tay quá độc ác không? Biến thù oán ban đầu chỉ là một trận tranh thắng thua thành một thù hận không chết không dừng lại, còn kéo cậu liên lụy theo?
Trương Long nhìn Tần Dương, phát hiện sắc mặt Tần Dương bình tĩnh, tậm trạng nhất thời cũng có chút phức tạp. Trước đây hắn cho rằng Tần Dương chỉ làm theo quán tính, căn bản không cân nhắc sự việc sau đó. Nhưng bây giờ hắn phát hiện mình lại xem thường Tần Dương rồi.
Hắn biết rất rõ mình đang làm gì, cũng biết rất rõ tiếp theo sẽ đối mặt với điều gì.
- Dĩ nhiên là không rồi. Tần tiên sinh ra tay cũng là giúp đỡ tôi mà, tôi chỉ lo lắng sẽ tiếp tục gây phiền phức cho Tần tiên sinh sau này. Đám người đó không phải dễ trêu chọc, thậm chí luật pháp cũng không ràng buộc được bọn họ. Vì bọn họ có thể rất dễ dàng giết người trong im lặng…
Tần Dương cười cười:
- Tôi cũng là người tu hành.
Lời nói của Trương Long đột nhiên đứt đoạn, giật mình nhìn Tần Dương, nhưng rất nhanh đã thư thái trở lại.
Khó trách Tần Dương trẻ tuổi như vậy mà sở hữu thực lực mạnh mẽ đến thế, có thể có năng lực và bối cảnh như vậy. Trước đây Trương Long vẫn còn suy đoán, nhưng bây giờ một câu nói của Tần Dương liền giải thích tất cả mọi chuyện.
- Thì ra là vậy, khó trách Tần tiên sinh không sợ Chu Xương và người chống lưng cho hắn chút nào.
Tần Dương cười cười nói:
- Tôi đã nói ra tên họ, cho dù Chu Xương tìm người cũng nhất định đến tìm tôi. Cậu không cần quá lo lắng. Có điều những ngày này, bản thân cậu phải cẩn thận một chút.
Việc đã đến nước này, Trương Long còn có thể nói gì nữa. Tuy trong lòng rất thấp thỏm, nhưng hắn ý thức được đây có lẽ là một cơ hội của mình.
Tần Dương trừng trị Chu Xương dĩ nhiên là do tội ác mà gã đã làm. Việc này chưa chắc không có ý cảnh cáo hắn. Nếu Trương Long cũng làm xằng làm bậy giống như Chu Xương, vậy thì hôm nay là Chu Xương, có thể ngày mai chính là Trương Long anh. Từ điểm này mà nói, Tần Dương vẫn có chút ý đồ với mình, có lẽ vì những chuyện trước đó mình đã làm.
- Tôi sẽ cẩn thận, tôi cũng sẽ phái người theo dõi Chu Xương. Nếu phía hắn tìm ai đó, tôi nhất định thông báo cho Tần tiên sinh đầu tiên.
Tần Dương cười cười:
- Được, vậy làm phiền cậu.
Trương Long hơi có chút hưng phấn:
- Tần tiên sinh khách sáo quá, đây là điều tôi nên làm mà.
Chu Xương nằm trên giường bệnh, hai tay hai chân đều bị băng bó như cái bánh ú, mắt nhìn trần nhà, sắc mặt âm trầm.
Tối hôm qua sau khi đám người Trương Long bỏ đi, nhóm của Chu Xương lập tức được đưa vào bệnh viện. Một nhóm người gãy chân khiến bệnh viện nhất thời bận rộn cả lên.
Đám người của Chu Xương bị thương không nhẹ, nhưng thương tích của Chu Xương nặng nhất. Đôi chân nất bấy gãy xương, chỉ chữa trị cho một mình hắn, bác sĩ đã hao phí rất nhiều thời gian của người khác. Hơn nữa còn nói rõ ràng với hắn, cho dù kết quả tốt nhất nhiều lắm cũng là miễn cưỡng đứng dậy, đi lại bình thường như người bình thường là điều không thể.
Sau khi Chu Xương vào phòng bệnh, trước tiên dặn dò đàn em của mình lấy điện thoại của mình ra, gọi điện cho một số điện thoại. Sau khi hắn nói mấy câu liền nằm giống như pho tượng, lẳng lặng chờ đợi.
Mãi đến ba giờ chiều, một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi đẩy cửa bước vào.
Chu Xương vẫn luôn nhìn trần nhà thấy người đàn ông này, đôi mắt giống như cá chết lập tức có sinh khí. Hắn ngẩng đầu lên:
- Sư huynh!
Người đàn ông ngồi xuống chiếc ghế trước giường bệnh của Chu Xương, nhìn hai tay hai chân bị băng bó như cái bánh ý, nhíu mày một cái:
- Trêu chọc phải ai rồi, khiến chú bị đánh thảm như vậy. Thật sự sợ rằng ba đến năm tháng cũng chưa khôi phục được.
Chu Xương cắn răng nghiến lợi nói:
- Cả đời cũng không bình phục được. Bác sĩ nói sau này em cơ bản phải ngồi xe lăn cả đời. Hơn nữa cánh tay của em cũng tổn thương nghiêm trọng, cho dù chữa khỏi nhiều lắm cũng chỉ có thể cầm đũa. Tên kia là cố ý, hắn cố tình đánh em tàn phế, chính là muốn để cho em sau này muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!
Sắc mặt người đàn ông mặt chữ quốc nhất thời trở nên nghiêm túc:
- Rốt cuộc đối phương là ai, lại ra tay độc ác như vậy?
- Là một sinh viên đại học Trung Hải, tên Tần Dương. Em nghi ngờ hắn hẳn là một người tu hành. Công phu hoành luyện của em không phải người có luyện võ chống đỡ được, nhưng đối phương lại dễ dàng đánh em té ngã…
- Người tu hành?
Chân mày của người đàn ông mặt chữ quốc càng nhíu chặt thêm hai phần:
- Chú nói tường tận xem, rốt cuộc là chuyện gì, sao một người tu hành lại ra tay nặng với chú như vậy?
Chu Xương kể lại câu chuyện, cuối cùng nói:
- Sư huynh, kẻ này hại em tàn phế suốt đời, anh nhất định phải giúp em báo thù!
Vẻ mặt của người đàn ông mặt chữ quốc có chút do dự:
- Đối phương cũng là người tu hành, quan trọng là không biết đối thủ có lai lịch gì. Lỡ như sau lưng có thế lực lớn…
Chu Xương oán hận nói:
- Chính là tiểu tử thối chưa dứt sữa, cho dù có người chống lưng, lặng lẽ giết chết hắn không được sao. Ai có thể biết là chuyện do chúng ta làm?
Người đàn ông mặt chữ quốc không lên tiếng, thái độ có chút do dự như cũ.
Chu Xương thấy vậy, cắn răng nói:
- Sư huynh, chỉ cần anh giúp em giết chết tiểu tử thối đó, em cho anh năm triệu!
Ánh mắt người đàn ông mặt chữ quốc sáng lên, nghiêng đầu nhìn Chu Xương:
- Thật sao?
Trong lòng Chu Xương tràn ngập nỗi thù hận Tần Dương, không chút do dự gật đầu:
- Thật vậy, em có thể đưa hai triệu cho anh trước. Sau khi thành công lại đưa cho anh triệu còn lại!
Ánh mắt người đàn ông mặt chữ quốc tăng thêm mấy phần nháo nhào muốn thử. Tuy gã này là người tu hành nhưng thực lực không được xem là cao bao nhiêu. Bốn mươi tuổi cũng mới bước vào thực lực mười lăm huyệt trung, cũng không có bản lĩnh kiếm tiền. Huống hồ tu hành cũng là việc rất tốn tiền, gã lại không có bản lĩnh gì để kiếm tiền. Xét ra tuy thực lực của gã cao hơn Chu Xương, nhưng so với Chu Xương, gã là một kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Chu Xương thấy đối phương dao động, lại khuyên thêm lần nữa:
- Tiểu tử đó chỉ hai mươi tuổi, cho dù là người tu hành, nhiều lắm cũng chỉ là thực lực tu tâm nhập môn. Sư huynh giết chết nó trong im lặng thì ai biết được chứ. Việc này trước đó không phải anh chưa từng làm. Năm triệu đó, anh có thể mua nhà, cưới vợ, mua chiếc xe không tồi. Cũng chính vì chúng ta là sư huynh đệ nên em mới đưa ra cái giá này với anh. Nếu không em chi hai triệu tìm một sát thủ trên dường dễ như trở bàn tay...
Khi người đàn ông mặt chữ quốc nghe Chu Xương nói đến “không phải anh chưa từng làm”, sắc mặt trầm xuống hai phần. Nhưng nghe Chu Xương nói xong, gã lại trầm mặc.
Mười mấy giây sau, trong ánh mắt người đàn ông mặt chữ quốc tăng thêm mấy phần sát khí, hắn ngẩng đầu lên:
- Được, ai bảo chú là sư đệ của anh chứ. Huống hồ ban đầu chú còn từng giúp anh. Việc này anh giúp chú làm…Uhm, chú chuyển trước cho anh hai triệu vào thẻ đi!