Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 603 - Chương 613: Luôn Có Một Số Thứ Đáng Giá Để Bảo Vệ

Chương 613: Luôn có một số thứ đáng giá để bảo vệ
 

Trong phòng ngủ của ký túc xá, Tần Dương miễn cưỡng thức dậy, sau đó tu hành một giờ, tắm rửa, rồi một mình đi tới căn tin ăn cơm. Sau đó thì Tần Dương bắt đầu cảm thấy nhàm chán.

Còn hai ngày nữa trường mới khai giảng. Hôm nay biết làm cái gì đây?

Tần Dương nháy mắt hai lần. Bỗng nhiên hắn nhớ ra hình như từ lúc xe bị hỏng tới giờ mình cũng không lái xe nữa, khoảng thời gian này mỗi lần đi ra ngoài đều rất bất tiện.

Thừa dịp bây giờ có thời gian, hay là mình đi mua xe đi.

Đi một mình thì dường như có hơi chán nhỉ.

Trang Mộng Điệp và Lam Linh Vũ ở sát vách đều đã đi làm. Hàn Thanh Thanh thì vẫn chưa lên ký túc xá. Tôn Hiểu Đông đang bận, còn Hà Thiên Phong thì chẳng biết đã đi chơi đâu với bạn gái rồi. Lý Tư Kỳ thì vẫn ở đây, nhưng bây giờ cô ấy đã là tiểu minh tinh có tiếng. Nếu như cô ấy đi mua xe với mình rồi bị người ta nhận ra, thì chẳng biết sẽ phát sinh rắc rối gì nữa đây.

Tần Dương suy nghĩ một hồi nhưng vẫn chẳng tìm được ai thích hợp, chỉ đành cười khổ lắc đầu, quên đi, mình cứ đi một mình là được.

Tần Dương đi theo đường xi măng tới cổng trường. Ngay lúc hắn đang chuẩn bị bắt xe thì chuông điện thoại vang lên.

Tần Dương vừa lấy điện thoại ra nhìn một cái thì nét mặt của hắn lập tức có hơi thay đổi chút xíu.

Văn Vũ Nghiên!

Tuy đã về nước được một khoảng thời gian rồi nhưng tới giờ Tần Dương vẫn chưa chủ động liên hệ với Văn Vũ Nghiên. Kỳ thật, cũng là vì trong lòng hắn cảm thấy có hơi mất tự nhiên.

Trong khoảng thời gian ở Luân Đôn, giữa hắn và Hàn Thanh Thanh đã xảy ra rất nhiều chuyện, thậm chí cả hai còn ôm nhau cùng ngủ trên giường. Cũng vì vậy, nên tâm thái của Tần Dương đã xuất hiện biến hóa. Sau đó, khi ở trong nhà Tần Dương tại Kinh Thành. Tần Dương cũng đã nghiêm túc hỏi xem Hàn Thanh Thanh có muốn làm bạn gái của mình không. Mặc dù cuối cùng Hàn Thanh Thanh vẫn từ chối, thế nhưng cán cân trong lòng Tần Dương đã bắt đầu nghiêng rồi.

Nếu như nói lúc trước suy nghĩ của hắn về hai người Hàn Thanh Thanh và Văn Vũ Nghiên là năm năm. Vậy thì rõ ràng bây giờ Hàn Thanh Thanh đã thắng thế, ít nhất thì cũng đạt được bảy phần.

Cũng vì chuyện tâm thái thay đổi nên sau khi về nước Tần Dương mới không liên lạc với Văn Vũ Nghiên.

- Cậu về cũng lâu rồi mà tôi chẳng thấy cậu mời tôi đi chơi, đang bận chuyện gì sao?

Giọng nói của Văn Vũ Nghiên trong trẻo nhưng có lực, chứa đựng ý cười nhẹ nhàng.

Tần Dương cười nói:

- Ăn cơm đi ngủ rồi đánh nhau, ngoại trừ mấy thứ đó ra thì còn có gì khác nữa chứ?

Lời này của Tần Dương cũng chẳng sai. Khoảng thời gian sau khi về nước này của hắn, không phải là ăn cơm cùng với liên hoan với người này người kia, thì là đấu với Tư Đồ Hương, đấu với Chu Xương. Quả thật đúng là ăn cơm, đi ngủ rồi đánh nhau...

Văn Vũ Nghiên đã biết thân phận đệ tử Ẩn Môn của Tần Dương, cũng biết chuyện hắn bị khiêu chiến thường xuyên như cơm bữa. Cô cười tủm tỉm hỏi:

- Vậy cậu đánh có thắng không?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Tạm thời không thua.

- Không thua vậy chính là thắng rồi. Hôm nay cậu có thời gian không. Ở công ty xảy ra chút chuyện nên tôi muốn tâm sự với cậu…

Tần Dương cười nói:

- Cũng không có việc gì, chỉ là đang chán quá nên định đi mua xe thôi.

- Mua xe?

Văn Vũ Nghiên kinh ngạc hỏi:

- Chẳng phải cậu đã có xe rồi sao, sao vậy, đổi xe à?

Tần Dương cũng không kể lại vụ tai nạn xe kỳ lạ lần trước, mà chỉ nói ngắn gọn:

- Xe có chút vấn đề, xem như hỏng rồi, nên định đi mua một chiếc mới.

Văn Vũ Nghiên à một tiếng. Cô chỉ nghĩ là chất lượng xe có vấn đề nên cũng không hỏi nhiều. Dù sao, với Tần Dương bây giờ thì chuyện mua một chiếc xe mới cũng không phải là vấn đề to tát gì.

- Vậy giờ cậu đang chuẩn bị đi mua xe à?

- Ừ, tôi vừa tới cổng ký túc xá, đang định bắt taxi đây.

Văn Vũ Nghiên hỏi tiếp:

- Một mình?

- Ừ, mọi người bận hết rồi, làm gì có ai rảnh như tôi đâu.

Văn Vũ Nghiên nhanh chóng nói tiếp:

- Cậu định đi Vapour City mua xe đúng không, vậy thì lát nữa gặp nhau ở Vapour City nha. Xíu nữa tôi đi mua xe với cậu xong rồi chúng ta đi ăn cơm.

Tần Dương cũng chẳng bận bịu gì, nên gật đầu:

- Được thôi!

- Tốt, vậy lát nữa gặp nhau ở Vapour City!

Tần Dương cúp điện thoại, ngẩn người hai giây, sau đó lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu.

Lòng tĩnh lặng, tùy duyên thôi.

Dù sao thì bây giờ quan hệ giữa hai người cũng là bạn bè, nên cũng không cần phải cảm thấy chột dạ gì cả.

Ngay khi Tần Dương vừa đi taxi tới Vapour City thì Văn Vũ Nghiên cũng tới nơi. Hai người thấy nhau rồi Tần Dương lên xe của Văn Vũ Nghiên.

Thời tiết nóng bức, nên Văn Vũ Nghiên cũng ăn mặc khá mát mẻ. Cô mặc một chiếc áo thun voan mỏng nửa cánh tay màu đen cùng với một chiếc váy lụa mỏng chỉ dài tới đầu gối. Từ đầu gối trở xuống lộ ra phần bắp chân trắng nõn, nhìn khá gợi cảm mà cũng không kém phần thời thượng.

- Cậu định mua xe gì?

Tần Dương cười nói:

- Vẫn chưa nghĩ ra, dù sao cũng không có yêu cầu gì nhiều. Chẳng qua cũng chỉ là một phương tiện giao thông thay đi bộ thôi mà.

Văn Vũ Nghiên trợn mắt nhìn Tần Dương một cái:

- Dù sao thì cậu cũng là tổng giám đốc của một công ty đó, hơn nữa cậu còn muốn thành lập cả một công ty tập đoàn. Cậu chính là hình ảnh đại diện cho toàn bộ công ty. Cậu không biết ngượng hay sao mà lái chiếc xe giá 20-30 vạn ra ngoài. Vả lại cậu cũng đâu có thiếu tiền, nên nếu đã mua rồi thì nên mua chiếc tốt một chút đi.

Tần Dương cũng không tiếc tiền, nên cười nói:

- Vậy cậu gợi ý cho tôi đi.

Văn Vũ Nghiên thuận miệng nói:

- Tôi cũng đoán trước là cậu chẳng biết gì về xe rồi, mà tôi cũng không đề nghị cậu đi mua mấy loại xe giá ba, bốn triệu kia đâu, dù sao thì mấy loại đó đa phần đều là xe thể thao. Những kiểu xe dành cho thương nhân thường thấy như Mercedes Benz S, Audi A8, BMW A7 thì cũng chỉ hơn một triệu mà thôi. Chắc như vậy là đủ thỏa mãn nhu cầu của cậu rồi nhỉ. Cho dù sau này cậu có làm chủ tịch, thì lái một chiếc xe như thế này ra ngoài cũng đâu có mất mặt, phải không?

Tần Dương nhún vai, thoải mái cười nói:

- Được, vậy thì đi xem một chút đi, làm phiền cậu đi mua xe với tôi rồi. Tối nay, tôi mời cậu ăn cơn!

Văn Vũ Nghiên khẽ cười nói:

- Dường như cậu chẳng hề coi trọng mấy thứ như thế này nhỉ, tôi rất tò mò đấy, rốt cục thì cậu coi trọng thứ gì vậy?

Tần Dương cười nói:

- Tôi coi trọng những thứ mà tiền không thể mua được

Văn Vũ Nghiên vừa lái xe tới đại lý 4S, vừa thuận miệng hỏi:

- Ví dụ?

Tần Dương trả lời một lèo:

- Tình thân, tình bạn, tình yêu, sinh mệnh, tự do, tôn nghiêm vân vân.

Dừng dừng, tự bản thân Tần Dương nhịn không được, bèn cười nói:

- Tôi trả lời như vậy, có phải nghe ra thì tôi rất vĩ đại, còn rất giả tạo đúng không?

Văn Vũ Nghiên hơi nhếch miệng lên rồi nói:

- Rõ ràng là một câu trả lời nghiêm túc, nhưng sao cậu lại phải pha trò thêm vào làm gì, làm sao, sợ tôi cảm thấy cậu quá ngu à?

Tần Dương cười nói:

- Cũng không phải. Dù sao thì đối với cả tôi và cậu, chuyện kiếm tiền vốn cũng không phải là điều gì quá lớn lao. Ở dưới tình huống những điều kiện sinh hoạt cơ bản được thỏa mãn đầy đủ, thì đương nhiên chúng ta sẽ quan tâm tới những thứ nằm ngoài tiền bạc hơn. Mặc dù trong xã hội bây giờ, tiền bạc đã bóp méo đi rất nhiều thứ. Nhưng tôi vẫn luôn tin tưởng, ở đâu đó vẫn có một số người, một số thứ mà tiền bạc không thể nào vặn vẹo được.

Văn Vũ Nghiên mỉm cười rồi nói:

- Đúng, luôn sẽ có một số thứ đáng để ta bảo vệ.

Tần Dương mỉm cười:

- Chẳng qua, những hành động như thế này ở trong mắt đa số người lại chả khác nào việc chỉ có thằng ngốc mới làm.

Văn Vũ Nghiên quay đầu lại nhìn rồi cười nói:

- Vậy cậu có vì cái nhìn của người khác mà thay đổi cách sống của mình không?

Tần Dương nhún vai:

- Đương nhiên là không.

- Vậy chẳng phải là được rồi sao.

Văn Vũ Nghiên cười rồi nói tiếp một câu, bỗng nhiên cô thay đổi chủ đề:

- Nghỉ hè ở Luân Đôn có vui không, Hàn Thanh Thanh cũng đi cùng đúng không?

Tần Dương cảm thấy hơi lúng túng, nhưng vẫn trả lời bình thường:

- Ừm, cũng được. Tôi có tham gia một cuộc thám hiểm, trúng độc, suýt nữa thì chết rồi. May là sư phụ sang bên đó cứu tôi nên mới còn sống, cũng xem như đại nạn không chết.

Văn Vũ Nghiên mở to hai mắt:

- Thám hiểm cái gì?

Tần Dương nói dăm ba câu kể lại chuyến thám hiểm của mình. Văn Vũ Nghiên nghe xong thì lộ ra vẻ mặt rất kỳ quặc:

- Sao số cậu đen quá vậy, chỉ tham gia một chuyến thám hiểm bình thường thôi vậy mà cũng trúng độc gần chết nữa chứ…
Bình Luận (0)
Comment