Chương 614: Cuộc nói chuyện dưới ánh chiều tà
Tần Dương cười khổ, ai có thể nói rõ được mấy chuyện như thế này đây?
Văn Vũ Nghiên chỉ nói một câu có Hàn Thanh Thanh thôi, sau đó cũng không hỏi thêm nữa, tiếp tục tập trung lái xe.
Chiếc xe quẹo vào trong đại lý Mercedes Benz 4S. Nhân viên đại lý nhiệt tình đi ra đón.
Cả Tần Dương và Văn Vũ Nghiên đều còn rất trẻ, nhưng loại tình huống nhân viên bán hàng khinh thường khách hàng trong tiểu thuyết cũng không xuất hiện. Nhân viên bán hàng cực kỳ nhiệt tình giới thiệu cho Văn Vũ Nghiên và Tần Dương vài mẫu xe khác nhau.
Tần Dương lái thử một hồi sau đó trực tiếp đặt mua một chiếc Mercedes CLS dòng AMG, bởi vì đây là chiếc đại lý xe 4S này có sẵn, mà Tần Dương thì không muốn phải đặt hàng rồi chờ. Động cơ tua bin 5.5 tăng áp kép, công suất 585 mã lực. Động lực của chiếc xe này mạnh không gì sánh nổi, hơn nữa, ngoại hình cũng rất thời thượng.
Nhân viên bán hàng thấy Tần Dương nhanh chóng quét thẻ thì cực kỳ vui mừng, lập tức hỗ trợ Tần Dương hoàn thành tất cả thủ tục giấy tờ trong thời gian cực ngắn.
- Cậu cũng chẳng kén chọn gì nhỉ. Tôi dẫn cậu vào đại lý Mercedes thì cậu mua ngay Mercedes. Vậy nếu như tôi mà dẫn cậu vào đại lý BMW, thì chẳng lẽ cậu cũng mua BMW luôn?
Tần Dương cười nói:
- Thật ra thì Mercedez, BMW, Audi đều rất tốt mà. Ở trong mức giá tiền này, cũng có nhiều chiếc rất được, thật sự thì chênh lệch cũng không nhiều, phần lớn chỉ là yêu thích cá nhân thôi. Tôi cũng không có hứng thú gì ới sự khác biệt về vẻ ngoài của mấy chiếc xe này nên đương nhiên cũng không cần để ý.
Văn Vũ Nghiên khẽ cười nói:
- Loại khách mà những nhân viên bán hàng kia thích nhất chính là loại nhà giàu như cậu nha, nếu có lần sau chắc tôi phải nói với bọn họ đòi chút tiền hoa hồng mới được. Tôi sẽ nói cho bọn họ biết nếu như họ không đưa tiền hoa hồng thì tôi sẽ dẫn cậu tới đại lý BMW 4S…
Tần Dương ha ha cười nói:
- Dạng này không phải đơn giản nhất a, trước đó chiếc xe kia cũng không tệ a, kết quả không có mở bao lâu liền bị hỏng, chiếc xe này Quỷ biết rõ có thể hay không vấn đề gì."
Văn Vũ Nghiên khẽ cười nói:
- Xe này hình đều là đi qua thị trường kiểm nghiệm, có thể có cái gì vấn đề lớn, vấn đề nhỏ xử lý xuống là được thôi.
Tần Dương mỉm cười gật đầu, không nói thêm cái gì, hiển nhiên, Văn Vũ Nghiên cũng không biết Tần Dương nói tới vấn đề chỉ người họa, nàng còn tưởng rằng là Tần Dương lo lắng xe chất lượng vấn đề.
Thủ tục rất mau làm thỏa, Tần Dương cầm tới chìa khóa xe, mỉm cười nói:
- Không thấy tăm hơi 2 triệu rồi, đau lòng quá!
Văn Vũ Nghiên trợn mắt nhìn Tần Dương một cái:
- Cậu đau lòng cái gì. Công ty cậu sắp bán Tam Nguyên Thang tới điên rồi kia kìa, sắp sửa cung không đủ cầu rồi. Cậu chính là tên nằm một ngày cũng thu cả đấu vàng đấy, chỉ 2 triệu thôi thì đã là cái gì.
Tần Dương cười hắc hắc nói:
- Cái này cũng nhờ công của cậu đấy. Bên cậu đã bỏ rất nhiều công sức ra lo công tác quảng cáo tiêu thụ cho sản phẩm mà.
- Bên này đã nhận tiền rồi thì đương nhiên phải làm cho ổn chứ. Nếu không sau này sao lừa tiền của mấy cậu được nữa?
Tần Dương cười nói:
- Vậy thì cậu phải chuẩn bị cho tốt đi. Công việc năm nay chủ yếu vẫn là mở rộng thị trường trong nước, công ty cũng đã dự định khảo sát nhà máy ở các thành phố khác. Lượng công việc công ty của cậu nhận cũng không ít. Hơn nữa, tôi còn dự định sang năm sẽ thành lập công ty tập đoàn rồi tung ra thêm sản phẩm mới. Một việc không phiền tới hai người, nếu như bên phía cậu thấy không có vấn đề gì, vậy thì phần lớn công việc sẽ giao cho bên cậu giải quyết.
Hai mắt của Văn Vũ Nghiên sáng rực, cô cười nói:
- Đương nhiên là không có vấn đề rồi, kiếm tiền mà, sao lại không làm chứ. Nhưng mà, công ty cậu năm nay mới vừa đưa Tam Nguyên Thang ra, sang năm lại lập tức thành lập công ty tập đoàn, đồng thời còn tung ra thêm nhiều sản phẩm mới. Cậu không thấy mình kham hơi nhiều sao?
Tần Dương cười ha hả rồi trả lời:
- Cậu lo tôi kham nhiều thứ quá sẽ làm hỏng việc sao, ha ha, không có chuyện đó đâu. Cậu cũng biết chuyện tôi là truyền nhân của Ẩn Môn rồi. Từ trước tới nay, Ẩn Môn chúng tôi vẫn luôn cực kỳ xuất sắc ở phương diện y học. Mặc dù truyền nhân mỗi thế hệ chỉ có một người, nhưng y thuật của Ẩn Môn vẫn luôn rất có tiếng trong giới tu hành. Chỉ cần sửa chữa một phương thuốc cổ sau đó dùng công nghệ hiện đại sản xuất hàng loạt, dù hiệu quả của thuốc sẽ bị giảm xuống, nhưng vẫn sẽ có tác dụng nhất định. Chúng ta chỉ cần chọn đúng sản phẩm, xác định chính xác nhóm khách hàng tiềm năng, là không cần lo lắng chuyện không kiếm được tiền.
Văn Vũ Nghiên nghe vậy thì hiểu ngay:
- Cậu định sản xuất thuốc sao?
Tần Dương cười nói:
- Thật ra thì sản xuất thuốc cũng được thôi, nhưng mà chu kỳ chuẩn bị để sản xuất thuốc dài lắm, mà thời gian của tôi thì có hạn, nên trước tiên tạm thời không cần cân nhắc chuyện này. Tôi định sản xuất mỹ phẩm cơ, chẳng phải kiếm tiền từ phụ nữ là dễ nhất sao?
Văn Vũ Nghiên nghe vậy thì hai mắt sáng rực:
- Cậu có phương thuốc chuyên về phương diện này sao, hiệu quả có tốt không?
Tần Dương vừa nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Văn Vũ Nghiên, là biết ngay cô đang nghĩ tới cái gì, đành bất đắc dĩ nói:
- Cậu đã đẹp như vậy rồi còn cần gì tới loại thuốc này nữa. Sao cậu chẳng chịu chừa đường sống cho chị em phụ nữ gì hết vậy ?
Văn Vũ Nghiên nghe thấy Tần Dương khen cô xinh đẹp thì lập tức ánh mắt trở nên vui vẻ hơn. Cảm giác tự bản thân biết mình đẹp đương nhiên là khác hẳn với cảm giác được người khác khen mình đẹp.
- Phụ nữ nhanh già mà, cần phải giữ gìn chứ. Nếu không làm bây giờ mà chờ tới lúc già thì đã trễ mất rồi. Đây chính là lý do tại sao lại có câu “dễ kiếm tiền từ phụ nữ” mà cậu mới nói đấy. Nếu cậu đã có thứ tốt như vậy, là bạn bè, dù gì thì cậu cũng phải cho tôi hưởng sái tí chứ, đúng không nào?
Tần Dương bất đắc dĩ:
- Được được được, đợi sau này sản xuất ra sản phẩm thì tôi làm một phiên bản tinh chế, chỉ sản xuất một ít thôi, tới lúc đó đưa cho mấy cậu dùng.
- Như vậy có phải là được không!
Văn Vũ Nghiên thỏa mãn gật đầu nói:
- Mà này, mỹ phẩm có nhiều loại như vậy, cậu chuẩn bị sản xuất loại nào vậy?
Tần Dương cười nói:
- Loại đơn giản nhất, sản phẩm làm trắng da. Tôi nhớ là có hai phương thuốc như vậy, rất hiệu quả.
Văn Vũ Nghiên cười nói:
- Nếu thật sự có tác dụng, mà cậu còn có thể sản xuất số lượng lớn nữa, vậy cậu sắp nằm mà cũng kiếm được tiền rồi. Phụ nữ có thể vì đẹp mà sẵn lòng bỏ ra cái giá cao tới mức đáng sợ đó, đương nhiên, đàn ông cũng rất sẵn lòng trả tiền cho phụ nữ.
Tần Dương xem đồng hồ rồi cười nói:
- Đi thôi, muốn ăn cái gì, tôi mời cậu.
Văn Vũ Nghiên nháy mắt mấy cái nói:
- Chúng ta đi nhà hàng toàn cảnh ở khách sạn Lệ Cảnh ăn cơm đi. Thời gian gần đây bận bịu nhiều việc quá, đi ngắm đèn, ngắm sao, uống chút rượu rồi thư giãn.
Khách sạn Lệ Cảnh chính là nơi diễn ra tiệc sinh nhật lần trước của Thu Tư - mẹ Văn Vũ Nghiên, Tần Dương thoải mái đồng ý.
- OK!
Văn Vũ Nghiên gọi điện thoại đặt bàn trước. Sau đó, hai người mới lái xe đi tới khách sạn Lệ Cảnh.
Dừng xe xong, hai người đi thang máy lên tầng cao nhất rồi được nhân viên phục vụ dẫn tới ngồi ở vị trí kế bên cửa sổ.
Lúc này mặt trời cũng sắp lặn. Phía chân trời hiện lên một mảnh nắng chiều, cả thành phố đều nhuộm một màu vàng của ánh hoàng hôn, tuyệt đẹp không gì sánh nổi.
Văn Vũ Nghiên nghiêng mặt nhìn cảnh mặt trời lặn, ánh mắt có chút si mê. Một lúc lâu sau cô mới quay đầu lại, khẽ than thở:
- Rất đẹp, đúng không?
Tần Dương cười nói:
- Đứng ở trên đỉnh thành phố, ngắm nhìn cảnh tượng thành phố chìm trong ánh ráng chiều màu vàng, đúng là rất đẹp.
Văn Vũ Nghiên nháy mắt mấy cái, hai tay nâng cằm lên rồi nói:
- Hai người ở Luân Đôn lâu như vậy, chắc là cũng tới The Shard Building rồi phải không?
Tần Dương ừ một tiếng, thoải mái trả lời:
- Ăn bữa tối ở trên The Shard Building, ngắm cảnh mặt trời lặn ở bên bờ sông Thames, cầu tháp, ánh đèn trong thành phố Luân Đôn. Ở lại một đêm, nhìn bầu đầy trời đầy sao, rất đẹp.
Văn Vũ Nghiên nhìn Tần Dương bằng ánh mắt cực kỳ chăm chú. Ánh mắt của cô dường như có một chút thay đổi rất nhỏ:
- Sớm chiều ở chung, cùng nhau thám hiểm, trải qua nguy hiểm với nhau. Quan hệ của hai người chắc là càng... ừm, thân mật ?