Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 605 - Chương 615: Thẻ Người Tốt ?

Chương 615: Thẻ người tốt ?
 

Văn Vũ Nghiên hơi dừng lại một chút, sau đó thốt ra từ ngữ thân mật này. Rõ ràng việc hình dung quan hệ giữa Tần Dương và Hàn Thanh Thanh ra sao, cô vẫn có chút cân nhắc.

Tần Dương ngẩng đầu lên nhìn Văn Vũ Nghiên.

Đây là vấn đề không thể trốn tránh được.

Tần Dương cũng không muốn trốn tránh

Văn Vũ Nghiên cười tủm tỉm nhìn Tần Dương:

- Có thể nói thật mà, chúng là bạn bè, không phải sao?

Tần Dương cười cười:

- Đúng vậy, đã xảy ra không ít chuyện. Quan hệ của tôi và Hàn Thanh Thanh quả thật ngày càng thân thiết, thậm chí …

Giọng nói Tần Dương dừng lại một chút, cuối cùng vẫn cảm thấy nói ra chuyện tỏ tình của mình có thể có chút không phù hợp. Vì lý do Hàn Thanh Thanh từ chối mình thực ra có dính líu đến lời hứa tốt nghiệp ban đầu của mình và Văn Vũ Nghiên.

Trên mặt Văn Vũ Nghiên không có vẻ thất vọng hay kinh ngạc, chỉ là tò mò:

- Thậm chí cái gì?

Tần Dương sờ lỗ mũi, biểu cảm có chút lúng túng:

- Không có gì, định nói chuyện của tôi đã làm liên lụy đến cô ấy không ít lần, có hai lần còn suýt chết nữa.

Văn Vũ Nghiên sững sốt:

- Chết?

Tần Dương ừ một tiếng, giải thích:

- Vũ Văn Đào thuê sát thủ, lúc du lịch núi Kim Phật sát thủ tấn công tôi và Hàn Thanh Thanh, thiếu chút nữa thành công rồi. Sau đó sát thủ bắt cóc Hàn Thanh Thanh, tôi đuổi theo ra biển, giết chết sát thủ, nhưng lại gặp phải mưa bão. Hai người chúng tôi trôi dạt trên biển ba ngày hai đêm, sau đó bị một du thuyền hung dữ uy hiếp. Chúng tôi cùng nhau chạy trốn đến đảo hoang, chém giết với mấy tên hung ác kia trên hoang đảo, có thể gọi là ngàn cân treo sợi tóc.

Văn Vũ Nghiên trợn to hai mắt, trước đây Tần Dương chưa từng kể những chuyện này với cô.

Tần Dương chậc lưỡi nói tiếp:

- Lần này ở London cũng xảy ra một số chuyện. Có lúc tôi cảm thấy rất áy náy, vì chuyện của tôi mà lúc nào cũng liên lụy đến người vô tội như cô ấy.

Văn Vũ Nghiên mím môi, trong ánh mắt có chút sắc thái khác thường:

- Cô ấy có trách cậu không?

Tần Dương lắc đầu:

- Nếu cô ấy trách móc tôi, thậm chí tránh xa người nguy hiểm là tôi, vậy thì là chuyện rất bình thường. Nhưng từ đầu đến cuối cô ấy chưa từng nói ra bất cứ câu oán hận nào, nên càng khiến tôi cảm thấy có lỗi.

Văn Vũ Nghiên thấy Tần Dương mỉm cười, rốt cuộc ánh mắt cũng lộ ra vài sự dao động nho nhỏ.

- Một cô gái tốt, cậu nên quý trọng, cậu còn đợi gì nữa.

Tần Dương gật đầu, chợt lại lắc đầu cười khổ.

- Bây giờ chúng tôi vẫn là bạn.

Văn Vũ Nghiên nhíu mày một cái:

- Vì tôi sao? Hay vì sự kì vọng của sư phụ cậu?

Tần Dương lắc đầu:

- Có yếu tố này, nhưng không phải vấn đề chủ yếu.

Văn Vũ Nghiên tò mò hỏi:

- Vậy còn có nguyên nhân gì, tôi cũng xem như khá hiểu cậu, nếu cậu đã có thể nói ra những lời này với tôi, rõ ràng trong lòng đã có tình ý với cô ấy. Còn cô ấy vì cậu mà mấy lần trải qua nguy hiểm khó khăn vẫn không oán trách chút nào, có thể thấy trong lòng chắc chắn thích cậu. Chỉ khi thích một người mới đồng ý cùng người đó đồng cam cộng khổ, thậm chí là cùng sống cùng chết…

Tần Dương mím môi, việc này liên quan đến Hàn Thanh Thanh, dù sao hắn không tiện nói.

Văn Vũ Nghiên nhìn biểu cảm của Tần Dương, trợn to hai mắt:

- Nếu cậu đã nói tôi không phải nguyên nhân chính, vậy sau khi trải qua những việc này, với tính cách của cậu hẳn sẽ chủ động một chút. Nhưng các cậu vẫn là bạn bè, điều này thật vô lý, khoan…

Lời nói của Văn Vũ Nghiên bỗng nhiên dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc:

- Lẽ nào là cô ấy từ chối cậu?

Tần Dương cười khổ, chỉ số thông minh cao ngất của Văn Vũ Nghiên đúng là không phải đùa. Hình như mình không nói ra nội dung thật sự nhưng cô ấy lại đoán đúng chân tướng.

Văn Vũ Nghiên thấy Tần Dương cười khổ, vẻ mặt kinh ngạc lại tăng lên đôi chút.

- Cô ấy thật sự từ chối cậu à. Vì sao thế, tuy tôi và cô ấy không tiếp xúc nhiều, nhưng tôi thấy bình thường hai người đểu ở cùng nhau, cô ấy đối xử với cậu và các nam sinh khác hoàn toàn không giống, chắc là thích cậu chứ. Hẳn cậu đã tỏ tình rồi, sao cô ấy lại từ chối cậu?

Trong lúc nhất thời Tần Dương cũng không tiện giải thích việc này, ngẫm nghĩ rồi trả lời:

- Đối với cô ấy, cảm kích là cảm kích, tình cảm là tình cảm, không thể nhập vào làm một được. Hơn nữa cô ấy nói trong vòng một hai năm này không muốn yêu đương.

- Một hai năm này không yêu đương?

Ánh mắt Văn Vũ Nghiên kinh ngạc:

- Sao mấy câu này nghe quen tai thế nhỉ. Lời hứa trước đây của tôi và cậu hình như cũng nói như vậy phải không. Trước khi tốt nghiệp không nghĩ đến việc yêu đương…

Mắt của Văn Vũ Nghiên hơi nhướn lên, tựa như nhìn thấu tất cả:

- Vì lời hứa đó của tôi và cậu, nên cô ấy mới đưa ra quyết định như vậy?

Tần Dương không lên tiếng, nói chuyện với người có chỉ số IQ cao thật mệt mỏi.

Văn Vũ Nghiên không đợi Tần Dương trả lời, tự mình vừa ngẫm nghĩ vừa suy đoán nói:

- Tôi cũng từng gặp mặt Hàn Thanh Thanh, có vẻ là một cô gái dịu dàng. Cô ấy đưa ra quyết định này hẳn không phải là so đo với tôi. Uhm, tôi nghĩ chắc cô ấy cũng biết lời hứa trước đó giữa tôi và cậu, biết mong đợi của sư phụ cậu nên cô ấy muốn đợi sau khi cậu tốt nghiệp xong, để cậu có thể đưa ra lựa chọn thật lòng nhất, chứ không phải là lời tỏ tình dựa vào sự cảm kích hay lẫn lộn giữa cảm ơn và thích?

Tần Dương cười khổ:

- Cậu không nên làm giám đốc công ty gì đó, cậu nên làm quân sư tình cảm, mở văn phòng tư vấn tình cảm hôn nhân gì đó mới đúng.

Trên mặt Văn Vũ Nghiên hiện lên nụ cười đắc ý:

- Nói vậy là tôi đã đoán đúng rồi?

Văn Vũ Nghiên đều đoán được mọi thứ, dĩ nhiên Tần Dương sẽ không phủ nhận tất cả.

- Phải, không khác với suy nghĩ của cậu là mấy.

Văn Vũ Nghiên dựa người về sau, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Tần Dương, ánh mắt có chút phức tạp.

- Cậu thẳng thắn như vậy khiến tâm trạng của tôi nhất thời có chút phức tạp đó.

Tần Dương hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện lên nụ cười.

Biểu hiện của Văn Vũ Nghiên rất trấn định và tiêu sái, mình cũng không thể quá mất mặt được.

- Phức tạp cái gì?

Văn Vũ Nghiên hé miệng cười khẽ:

- Trước đây không phải cậu vẫn luôn miệng nói muốn theo đuổi tôi sao, đột nhiên người theo đuổi quay đầu thích cô gái khác. Tuy chưa nói đến thương cảm, nhưng ít nhiều gì trong lòng vẫn có chút khó chịu.

Văn Vũ Nghiên nói thẳng như vậy, còn mang theo vài phần trêu chọc, tâm trạng của Tần Dương cũng trở nên thoải mái, cười ha hả nói:

- Đừng khó chịu mà, cậu xinh đẹp như vậy, thông minh như vậy, tôi vẫn rất thích cậu…

Văn Vũ Nghiên phụt cười thành tiếng:

- Này này này, có thể đừng dùng giọng điệu như vậy không. Cậu như vậy sẽ khiến tôi rất có cảm giác thất bại đó, chính là cảm giác bị cậu phát cho thẻ người tốt.

Tần Dương cũng không nhịn được:

- Tôi làm gì có bản lĩnh phát thẻ người tốt cho cậu. Cậu phát cho người ta cũng không ít, chắc hẳn từ nhỏ đến lớn cậu cũng tặng không ít thẻ người tốt nhỉ.

Văn Vũ Nghiên lắc đầu:

- Câu này của cậu tràn ngập mùi an ủi nha. Uhm, đừng nản chí mà. Tuy tôi thích Hàn Thanh Thanh hơn, nhưng cậu xinh đẹp như vậy, tôi vẫn thích cậu. Cậu xem, là ý này phải không?

Tần Dương cười khổ đầu hàng:

- Tôi không nói lại cậu, có điều bây giờ mới bắt đầu tựu trường, vẫn còn một năm. Người như tôi không thể nào yên thân được, có quỷ mới biết một năm này sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện. Một năm sau, mọi người liệu có còn tâm trạng như này không ai mà biết được chứ?
Bình Luận (0)
Comment