Chương 620: Đau quá!
Danny không xông lên, trong ánh mắt của cậu ta đã có chút sợ hãi.
Cậu ta đã từng giao đấu với Tần Dương nên biết Tần Dương rất dũng mãnh. Nhưng cũng vì từng đánh nhau nên cậu ta càng biết rõ giờ phút này Tần Dương không bình thường.
Ngay cả Hàn Thanh Thanh, Hà Bằng Phi và những người đứng xem đều có thể cảm thấy việc đó. Cậu ta là người đối đầu chính diện với Tần Dương, lẽ nào không cảm thấy sao?
Nỗi sợ hãi vừa dấy lên, chợt trở nên ngập tràn phẫn nộ.
Chẳng lẽ mình lại thua sao?
Mình chịu đau chịu khổ thời gian dài như vậy, dùng biện pháp tu hành cực hạn tàn khác, mạo hiểm những nguy hiểm chết người, không dễ gì mới nâng cao thực lực của bản thân. Nhưng lại phải thua tiếp sao?
Nếu hôm nay mình tiếp tục thua, sợ rằng đây sẽ là ám ảnh tâm lý cả đời mình!
Thua một lần có thể tha thứ, nhưng phải trả cái giá quá đắt như vậy mà vẫn tiếp tục thua thì căn bản là nỗi tuyệt vọng khiến người ta không thể chấp nhận được.
Ánh mắt tức giận từng chút một trở nên kiên định, sau đó là kiên quyết.
Hôm nay không thể thua!
Nhất định phải thắng!
Dù phải trả bất kỳ giá nào!
Cơ bắp trên người của Danny đột nhiên co giãn ra lần nữa. Da thịt khắp người tựa như không chịu nổi sự co giãn mãnh liệt này mà nứt nẻ, từng dòng máu tươi chảy ra, khiến cậu ta trong có vẻ vô cùng dữ tợn đáng sợ!
- Danny
Một thanh niên đứng sau lưng của Danny trợn to hai mắt, hoảng sợ hét lên kinh ngạc:
- Cậu không cần mạng sao, chỉ là một trận thi đấu thôi, cậu việc gì phải dùng bạo linh thuật!
Cùng lúc đó, sắc mặt của nhóm người Hà Bằng Phi cũng thay đổi.
Tuy nhóm người Hàn Thanh Thanh không hiểu bạo linh thuật mà người này nói là gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ của Danny, cũng biết sự việc không ổn, trên mặt nhất thời có chút hoảng hốt.
- Bạo linh thuật là gì?
- Nghe rất lợi hại, Tần Dương còn chống đỡ được không?
Đám người Hàn Thanh Thanh đều đưa mắt nhìn về phía Hà Bằng Phi, hi vọng nghe được lời giải thích từ miệng hắn.
Ánh mắt Hà Bằng Phi nghiêm trọng nhìn Danny trong sân, đồng thời nhẹ giọng mở miệng giải thích:
- Bạo linh thuật là một phương thức bí mật mà người tu hành phương Tây dùng để kích thích phát triển sức chiến đấu tạm thời. Chỉ có điều tác dụng phụ của bạo linh thuật này cực kì lớn, bình thường sẽ không sử dụng nếu chưa đến lúc sinh tử.
- Chỉ mà một trận đấu thôi mà.
Kiều Vi theo bản năng tiếp một câu:
- Y dùng liều mạng như vậy sao, Tần Dương chống đỡ nổi không?
Hà Bằng Phi lắc đầu:
- Không biết, có thể... có chút khó khăn!
Trong sân, hai mắt của Danny ứ máu, như con thú to lớn đang giận dữ, lao về phía Tần Dương đánh ra một cú, sau đó Tần Dương liền bị bật ra ngoài.
Cơ thể của Tần Dương bay thẳng ra ngoài vài mét, vừa mới rơi xuống xoay người nhảy lên, Danny lại tấn công thêm lần nữa, đánh một cú khiến Tần Dương bay đi.
Tần Dương tựa như biến thành bao cát hình người, căn bản không đỡ được sự hung hãn của Danny, liên tục bị đánh bay.
- Á!
- Trời ơi, như vậy sẽ không bị đánh đến chết chứ?
- Dã man quá, đây là so tài hay đại chiến sinh tử vậy.
- Thật là đáng sợ!
Đám người Hàn Thanh Thanh đều nắm chặt bàn tay, Kiều Vi sốt ruột quát lên:
- Tần Dương, đánh không lại thì nhận thua đi. Cứ tiếp tục như vậy cậu sẽ bị đánh cho chết đó!
Cách đó không xa, Tần Dương đang xoay mình bò dậy, lau máu tươi trên khóe miệng. Thần thái tà mị lạnh lùng trên mặt càng mãnh liệt hơn.
Ánh mắt của hắn nhìn thấy Danny đang chạy như điên đến, màu đỏ thẫm trong mắt đột nhiên mở rộng ra. Màu đỏ tnày chớp mắt đã xâm chiếm toàn bộ con ngươi của hắn, đôi mắt của hắn trở nên vô cùng cuồng bạo.
Khi Danny đấm thêm một cú nữa, Tần Dương nổi giận gầm lên, khí thế dữ dằn xông ra từ người hắn.
Quả đấm đụng nhau trên không trung.
Danny hét thảm một tiếng, thân người trực tiếp bay ngược ra. Cánh tay phải của hắn cứ rũ xuống mềm nhũn như vậy.
Tần Dương lại đột ngột đấm một phát gãy tay của Danny.
Tần Dương cũng không dễ chịu, da thịt trên nắm tay của hắn nứt ra, có thể nhìn thấy xương trắng hếu bên trong. Cảnh này trông cực kỳ đáng sợ, nhưng Tần Dương lại tựa như căn bản không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào, đuổi theo lao về phía Danny.
Một cú!
Danny trực tiếp bay ra ngoài, cả người xoay vòng vòng trên không trung mấy vòng, sau đó mới nặng nề rơi xuống đất.
Tần Dương mang theo hai quả đấm đầm đìa máu tươi đi tới trước mặt Danny, ánh mắt tràn ngập sự cuồng bạo đỏ rực!
- Danny! Đừng đánh nữa, chúng tôi chịu thua!
Bạn bè của Danny từ phía sau lao lên, đứng chắn ở trước mặt Tần Dương, lớn tiếng nhận thua.
Tần Dương hơi hí mắt, nhìn chăm chú vào chàng trai này, sau đó ánh mắt lại chuyển đến Danny đang nằm trên đất.
Mũi miệng của Danny chảy ra máu tươi, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Ngay cả bạo linh thuật y cũng dùng rồi, thực lực tăng vọt, nhưng vì sao vẫn không phải là đối thủ của Tần Dương?
Lẽ nào Tần Dương cũng sử dụng phương pháp bí mật như bạo linh thuật, kích thích thực lực của hắn?
Thấy Tần Dương hiện giờ rõ ràng không bình thường, hơn nửa phần đúng là như vậy. Nhưng cuối cùng vẫn thua rồi.
Cho dù Tần Dương đã dùng cách gì, rốt cuộc mình vẫn thất bại rồi!
- Tao thua rồi!
Bắp thịt nhô lên khắp người của Danny đã hồi phục lại như cũ, nhưng máu tươi trên người lại nhuộm cơ thể y thành một mảng màu máu đỏ, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Ánh mắt của Tần Dương nhìn Danny chăm chú, trong mắt có chút thần sắc không thể đoán được, sát khí lạnh lùng quanh quẩn trong không khí.
Chàng trai đứng trước mặt của Danny thấy biểu cảm của Tần Dương, tim co thắt lại:
- Mày muốn làm gì?
- Tần Dương!
- Tần Dương, cậu không sao chứ!
Toàn bộ đám người Văn Vũ Nghiên đều chạy lên trước, ân cần hỏi thăm. Tuy Tần Dương hiện giờ nhìn có vẻ cực kì nguy hiểm, cực kì không bình thường, nhưng Hàn Thanh Thanh vẫn trực tiếp giữ lấy tay của Tần Dương.
- Cậu ta đã chịu thua rồi, kết thúc rồi, đừng đánh nữa!
Tần Dương chuyển mắt, nhìn Văn Vũ Nghiên, Hàn Thanh Thanh trước mặt, còn có Kiều Vi đang lộ vẻ phòng bị trên mặt, trong ánh mắt hiện ra vẻ đấu tranh.
Dần dần, màu đỏ trong mắt của Tần Dương từ từ biến mất, trong mắt của hắn dần hồi phục vẻ trong trẻo. Đường nét gương mặt vốn dĩ lạnh nhạt không dứt cũng dần dần dịu dàng và sinh động hẳn lên.
- Tay của cậu bị thương rất nghiêm trọng, có thể nhìn thấy xương luôn rồi. Chúng tôi lập tức đưa cậu đến bệnh viện!
Văn Vũ Nghiên dứt khoát nói:
- Xe của tôi ở ngay bên cạnh, đi thôi. Cơ thể cậu chịu nhiều cú đấm như vậy, e là còn bị nội thương, cũng cần kiểm tra một chút…Cậu không sao chứ?
Văn Vũ Nghiên nói một hơi, cuối cùng sau đó mới hỏi thăm một câu.
Tần Dương nâng hai tay của mình lên, thấy bàn tay máu chảy đầm đìa, cảm nhận được nỗi đau kịch liệt, biểu cảm trên mặt lộ ra chút vẻ cười khổ.
Hình như vừa rồi mình lại rơi vào trạng thái kì lạ đó?
Lạnh lùng?
Cuồng bạo?
Trong trạng thái đó, sức chiến đấu của mình hình như đã tăng lên rất nhiều, hệt như dùng thuốc kích thích vậy?
Hơn nữa trong trạng thái kia, hình như mình không cảm nhận được đau đớn, hệt như cơ thể không phải của mình vậy?
Tựa như còn có sự biến đổi gì đó?
Tần Dương đưa mu bàn tay đầy máu tươi của mình đến trước mặt, định săm soi chút gì đó nhưng cuối cùng không thu hoạch được gì.
Tần Dương ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười một cái với hai cô gái đang ân cần nhìn mình.
- Đau quá!