Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 611 - Chương 621: Không Cần Giải Thích

Chương 621: Không cần giải thích
 

Tần Dương nhe răng cười một cái, làm cho mấy cô gái vốn đang cực kỳ lo lắng an tâm trở lại.

Tần Dương khôi phục bình thường rồi.

Bộ dạng cuồng bạo ban nãy của Tần Dương, cũng đã dọa cho cả ba cô phát sợ. Bởi vì từ trước tới nay, cả ba người đều chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Tần Dương như vậy bao giờ.

Tần Dương mà bọn họ tiếp xúc đều rất ôn hòa, chưa bao giờ có ánh nhìn lạnh lùng điên cuồng như vậy. Đó là một ánh mắt lạnh lẽo không hề có chút ấm áp của con người.

Như là dã thú.

Vừa lạnh lẽo tàn bạo vừa thú tính.

- Ban nãy cậu bị làm sao vậy, hai mắt đỏ bừng, trông chẳng hề bình thường chút nào!

Tần Dương cười khổ, nhìn về phía Hàn Thanh Thanh:

- Đây đã là lần thứ hai rồi đó, là di chứng của lần trúng độc trong chuyến thám hiểm dạo trước.

Đương nhiên là Hàn Thanh Thanh biết rõ chuyện cơ thể Tần Dương phát sinh biến dị sau khi trúng độc. Giờ lại nghe thấy Tần Dương nói vậy, lập tức cô cảm thấy rất lo.

Văn Vũ Nghiên cũng không biết rõ chuyện này, thúc giục:

- Mấy chuyện này để sau hẵng nói, đi bệnh viện trước cái đã. Xương mu bàn tay của cậu bị lộ ra rồi kìa.

Tần Dương nhếch miệng cười cười, quay đầu nhìn về phía Danny đang được đỡ dậy.

- Dù cậu có tiếp tục khiêu chiến nữa thì tôi cũng không ngại đâu!

Danny khẽ cắn môi, nét mặt có hơi khó chịu, nhưng không nói gì cả.

Thua!

Mặc kệ là nói mấy lời độc ác, hay là làm cái gì, cuối cùng cũng không thể nào thay đổi được kết quả!

Có thể nói là Danny đã nằm gai nếm mắt suốt khoảng thời gian này, tất cả chỉ vì nâng cao thực lực của mình, để có thể đánh bại Tần Dương. Giờ phút này, thực lực của hắn đã mạnh hơn trước trong lòng tràn đầy mong đợi, nhưng lại trúng ngay một đòn cảnh tỉnh!

Dù hắn đã thi triển Bạo Linh Thuật, nhưng vẫn bị dẫm nát ở dưới chân như trước!

Mấy đòn công kích hung ác cuối cùng của Tần Dương cũng giống như mấy cái tát đánh thẳng vào mặt hắn vậy, hoặc như một cú đá đạp thẳng vào lưng hắn, đạp gãy sống lưng của hắn.

Mình đã dùng hết tất cả thủ đoạn rồi mà vẫn thua, lại khiêu chiến nữa sao?

Khiêu chiến bằng cái gì đây?

Người thanh niên vịn Danny đứng dậy nhìn thấy gương mặt xám xịt, cả người thì hệt như quả cà bị nhuộm sương. Thấy Danny chẳng có chút nào tinh thần nào thì hắn cảm thấy không đành lòng, bèn khẽ nói:

- Phấn chấn lên, chờ sau khi cậu trở về gia tộc. Nếu như cậu có giành được một vị trí trong danh sách, vậy thì cậu vẫn còn cơ hội. Huống chi, bây giờ cậu còn tuổi trẻ, tương lai còn có rất nhiều thời gian và cơ hội.

Vị trí trong danh sách?

Ánh mắt đang chìm trong tuyệt vọng của Danny bỗng nhiên rực sáng lên, cái ánh nhìn vốn chỉ còn sự tuyệt vọng lập tức tràn ngập sinh khí. Đó là vầng hào quang chứa chan hy vọng, hoặc có lẽ là sự kỳ vọng khi người sắp chết đuối vớ được cọc.

Danny lau đi máu dính trên khóe miệng, vươn người dậy rồi nhìn thẳng vào mắt Tần Dương.

- Tôi sẽ còn khiêu chiến cậu!

Tần Dương khẽ nhếch môi nở nụ cười, nói ngắn gọn:

- Tôi chờ cậu!

- Chúng ta đi!

Đám người Danny xoay người rời khỏi. Tần Dương quay người lại chào Hà Phi Bằng một tiếng, rồi đi cùng với nhóm Hà Thiên Phong ra ngoài, để lại một đống người còn đang bàn tán nhao nhao.

- Cmn, hôm nay quả thật là mở rộng tầm mắt rồi!

- Không phải cuộc chiến của con người nhà.

- Quá trâu bò, quá máu!

- Haizz, nếu không phải vì được dặn là không được quay phim chụp hình, thì tôi đã quay lại rồi, trận đánh ban nãy mà được ghi hình lại rồi đăng lên mạng thì đảm bảo là nóng hôi hổi luôn. Xem còn kích thích hơn mấy cảnh hành động trong phim nữa mà.

- Đúng vậy, thật là đáng tiếc.

..

Tần Dương đi cùng với mọi người ra khỏi rừng cây. Kiều Vi khẽ liếc nhìn mọi người xung quanh.

- Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, mọi người cũng về đi, để tôi và Nghiên Nghiên dẫn cậu ta đi bệnh viện là được.

Mấy người Hà Thiên Phong cũng không kiên trì. Dù sao thì Kiều Vi cũng là cảnh sát, dẫn Tần Dương đi bệnh viện cụng tiện hơn. Huống hồ, cả Văn Vũ Nghiên và Hàn Thanh Thanh đều đang ở đây, cần gì bọn họ đi góp vui chứ.

- Được rồi, vậy bọn này về đây, lão đại, có chuyện thì gọi báo một tiếng nha.

Tần Dương gật đầu, cười nói:

- Ok, không sao đâu, mọi người về nghỉ đi.

Hà Thiên Phong cười hắc hắc, nháy mắt mấy cái với Tần Dương, sau đó xoay người đi.

Văn Vũ Nghiên quay sang nhìn Hàn Thanh Thanh, mỉm cười nói:

- Hàn Thanh Thanh, đi cùng không?

Vốn Văn Vũ Nghiên còn nghĩ là Hàn Thanh Thanh nhất định sẽ đi cùng, ai ngờ Hàn Thanh Thanh lại cười nói:

- Có mọi người ở đây rồi, cậu ấy cũng có người chăm sóc, tôi không đi cũng được.

Văn Vũ Nghiên hơi ngạc nhiên, đảo mắt nhìn sang Tần Dương.

Trong một thoáng, ánh nhìn của Tần Dương cũng hơi chập chờn, chợt hắn mỉm cười nói:

- Ừm, cũng không còn sớm nữa, cậu mau về nghỉ đi, tôi chắc chỉ cần băng bó một chút thôi, không có chuyện gì đâu.

Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng:

- Ừm, vậy ngày mai tôi tới thăm cậu!

Hàn Thanh Thanh xoay người hướng vẫy tay với Văn Vũ Nghiên và Kiều Vi:

- Lần sau gặp.

Ánh mắt của Văn Vũ Nghiên có hơi kinh ngạc, nhưng cô vẫn mỉm cười chào hẹn gặp lại.

Hàn Thanh Thanh quay người cùng đi với nhóm Hà Thiên Phong rời khỏi. Kiều Vi không biết chuyện, nên cũng không kinh ngạc, bèn giục:

- Tôi đi lấy xe, cậu mà không đi, lát nữa máu chảy khô luôn đó.

Kiều Vi bước nhanh đi lấy xe, còn hai người Tần Dương và Văn Vũ Nghiên thì đứng đấy chờ.

Văn Vũ Nghiên nhìn Tần Dương:

- Vậy mà cô ấy lại không đi, chuyện này ngoài dự đoán của tôi.

Tần Dương cười khổ:

- Tôi nào biết được cô ấy đang nghĩ gì trong lòng chứ.

Văn Vũ Nghiên hé miệng cười nói:

- Cũng không biết có phải là cô ấy đã hiểu lầm gì không. Chẳng qua tôi nghĩ hai người vẫn chưa phải là người yêu, nên tôi cũng không cần phải giải thích gì cả.

Dĩ nhiên là Tần Dương biết Văn Vũ Nghiên đang nghĩ gì. Nét mặt không khỏi có chút bất đắc dĩ:

- Đương nhiên là không cần giải thích...

Văn Vũ Nghiên khẽ nói:

- Nhưng mà tôi vẫn nhìn ra được, cô ấy rất quan tâm cậu đó. Ban nãy, lúc mà cậu đang chiến đấu, lúc nào cô ấy cũng nắm chặt tay lại.

Tần Dương ừ một tiếng, thuận miệng hỏi:

- Chẳng lẽ cậu chỉ xem thôi, không hề lo lắng gì sao?

Hỏi xong thì Tần Dương mới cảm thấy dường như có chút không thích hợp, nhưng mà ngẫm lại thì thấy bạn bè hỏi nhau câu này dường như cũng đâu có sao.

Quả thật là Văn Vũ Nghiên cũng không để tâm, thuận miệng cười nói:

- Đương nhiên là lo rồi, bộ dạng ban nãy của cậu trông thật sự rất đáng đáng sợ đó, cứ như là muốn lấy mạng người ta vậy. Từ đó tới giờ, tôi chưa bao giờ thấy cậu như vậy cả...

Tần Dương bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ:

- Trong người có chút vấn đề, đôi lúc sẽ không thể khống chế đợc, ừm. Cậu mà trông thấy bộ dạng tôi như vậy thì tốt nhất nên trốn cho thật xa đó. Tôi sợ mình sẽ làm ra chuyện mà bản thân không thể khống chế được.

Văn Vũ Nghiên nhìn thẳng về phía Tần Dương bằng ánh nhìn lo lắng:

- Chẳng lẽ không thể trị được sao, nhưng hồi nãy cậu cũng ở trong trạng thái như vậy, rõ ràng là cậu vẫn là nhận ra bọn này, còn khôi phục bình thường rất nhanh nữa. Đúng rồi, bây giờ cậu có cảm thấy khó chịu không?

Tần Dương lắc đầu, cố gắng nở nụ cười.

- Bây giờ tôi chỉ cảm thấy mệt rã rời, muốn... Đi ngủ...

Ngay khi Tần Dương vừa mới nói xong, đột nhiên toàn thân trở nên mềm nhũn, ngã thẳng xuống đất.

Văn Vũ Nghiên giật nảy cả mình, vô ý thức vươn hai tay ra, ôm lấy Tần Dương đang ngã xuống, vừa vặn ôm hắn vào trong ngực mình.

- Tần Dương!

Văn Vũ Nghiên cố gắng ôm chặt Tần Dương, vừa nhìn gò má hắn, thì phát hiện Tần Dương đã nhắm mắt lại, cắn chặt hàm răng. Tần Dương đã hoàn toàn bất tỉnh!

Kiều Vi lái xe tới, nhìn thấy cảnh này thì gương mặt lập tức lộ rõ vẻ lo lắng.

- Làm sao vậy?

Văn Vũ Nghiên gấp giọng nói ra:

- Cậu ấy ngất mất rồi!

- Mau đi bệnh viện!

Kiều Vi vội vàng xuống xe, giúp Văn Vũ Nghiên đỡ Tần Dương ngồi vào ghế sau, sau đó quay lại ghế lái. Chiếc xe nhanh chóng chạy về phía bệnh viện.

Ở một chỗ ven đường đằng sau đó không xa, có một chiếc xe màu đen kính đen lặng lẽ khởi động, đi theo.
Bình Luận (0)
Comment