Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 612 - Chương 622: Lúc Nào Cũng Có Rắc Rối

Chương 622: Lúc nào cũng có rắc rối
 

Tần Dương được đưa đến khoa cấp cứu của bệnh viện số 1 thành phố, rồi y tá nhanh chóng đẩy hắn vào phòng cấp cứu trong tình trạng hôn mê.

- Sao tự dưng lại té xỉu thế này.

Kiều Vi ngồi ở cửa ra vào của phòng cấp cứu, vẻ mặt có hơi lo lắng.

Trên quần áo Văn Vũ Nghiên có dính mấy vết máu. Đây là do máu trên tay Tần Dương dính vào khi hắn ngã vào ngực cô.

- Không biết, ban nãy vẫn còn đang nói chuyện vui vẻ, cậu ấy nói cậu ấy rất mệt mỏi, buồn ngủ, sau đó trực tiếp liền ngã xuống...

Nét lo lắng hiện rõ trên gương mặt của Văn Vũ Nghiên còn ánh mắt thì nhìn về phía cửa phòng cấp cứu:

- Hi vọng là không có việc gì, haizz, cậu nói xem chúng ta có nên báo chuyện này cho người nhà cậu ta không.

Kiều Vi chần chờ một hồi:

- Trước tiên cứ xem bác sĩ nói thế nào đã, nếu cần thì hãy thông báo, hơn nữa, người nhà của cậu ta đều ở Kinh Thành mà.

- Dì nhỏ của cậu ấy ở Trung Hải, mình có quen với cô ấy.

Kiều Vi ngẩn người một hồi, sau đó ánh nhìn của cô về phía Văn Vũ Nghiên có hơi khác thường.

- Cậu quen với dì nhỏ của Tần Dương?

Văn Vũ Nghiên tự nhiên có thể minh bạch Kiều Vi lời này bên ngoài ý tứ, trợn mắt nhìn Kiều Vi một cái:

- Chỉ là nói chuyện phiếm thôi, thỉnh thoảng thì cô ấy lại hẹn mình ra ăn cơm, cũng không liên quan nhiều tới…Tần Dương đâu. Dì nhỏ của Tần Dương là một nữ doanh nhân rất tài giỏi. Mình cảm thấy rất hứng thú với chủ đề trong những câu chuyện của cô ấy.

Kiều Vi nháy mắt mấy cái, gương mặt lộ rõ vẻ không tin.

Không có liên quan gì tới Tần Dương?

Cậu đang lừa quỷ đấy à.

Dù Kiều Vi không lên tiếng, nhưng vẻ mặt của cô đã nói thay rồi. Văn Vũ Nghiên cũng cảm thấy hơi xấu hổ, bất đắc dĩ đành phải giải thích:

- Sư phụ của Tần Dương hi vọng cậu ấy có thể lấy mình, xem như bù đắp sự tiếc nuối cho cuộc đời của ông ấy. Quan hệ giữa mình và Tần Dương cũng khá tốt, người nhà cậu ấy cũng biết chuyện này, nên là dì nhỏ của Tần Dương mới chủ động kết bạn với mình. Dù sao thì mình cũng đâu thể mặc kệ, tiếp xúc mấy lần, thì phát hiện dì nhỏ của cậu ta rất tài giỏi, tính tình cũng rất tốt, nên tiếp tục làm quen thôi.

Giọng nói của Văn Vũ Nghiên hơi dừng lại một chút:

- Ah, dì nhỏ của Tần Dương còn trẻ lắm, chỉ mới 27 ~ 28 tuổi.

Kiều Vi ngẩn người ra:

- Trẻ như vậy sao?

Văn Vũ Nghiên gật đầu:

- Cho nên mình thật sự khâm phục cô ấy, tuy còn trẻ nhưng đã tài giỏi như vậy rồi. Đây chính là mục tiêu mà mình muốn theo đuổi và học hỏi. Mình cũng hy vọng có thể học tập được ít nhiều trong lúc gặp gỡ cô ấy.

Kiều Vi hiếu kỳ hỏi:

- Vậy chẳng lẽ thỉnh thoảng mỗi lần hai người gặp nhau, đều chỉ thảo luận mấy chuyện kinh doanh buôn bán thôi hay sao?

Văn Vũ Nghiên cười khẽ, trong một thoáng, ánh mắt của cô hơi lơ đãng:

- Cũng không phải nha, phụ nữ gặp gỡ nhau mà, không phải đều như vậy sao, nói về mỹ phẩm, quần áo, đồ ăn ngon, rồi làm tóc nè, chăm sóc nè…

Đột nhiên Văn Vũ Nghiên dừng lại không nói nữa. Cô quay đầu nhìn về phía phòng cấp cứu rồi giọng nói bỗng có hơi trầm xuống:

- Hi vọng cậu ấy không sao.

Kiều Vi hít một hơi thật sâu

- Cái tên này lúc nào cũng có phiền phức, đi tới đâu cũng gặp nguy hiểm. Ở trong trường học mà cũng gặp nguy hiểm, bị người ta ám sát, rồi thì quyết đấu với người khác nữa, chẳng lẽ cuộc sống của người tu hành lúc nào cũng như vậy sao?

Văn Vũ Nghiên lắc đầu:

- Kỳ thật, người tu hành và người bình thường cũng không khác nhau nhiều đâu. Cậu xem nhóm Hà Bằng Phi chả phải cũng là người tu hành còn gì, nhưng cuộc sống của bọn họ trôi qua rất bình thường, không hề gặp phải nguy hiểm gì.

Kiều Vi bất đắc dĩ nói:

- Vậy sao tên này cứ dính vào rắc rối hoài vậy?

Ánh nhìn của Văn Vũ Nghiên có hơi phức tạp:

- Có lẽ là bởi cậu ấy phải gánh vác quá nhiều thứ?

Kiều Vi nháy mắt mấy cái, nhất thời cũng trầm lặng lại.

Hai người cứ lẳng lặng ngồi chờ ở cửa phòng cấp cứu với tâm trạng đôi chút thấp thỏm lo âu.

Có thể là do không chịu nổi sự bất lực nằm dưới hoàn cảnh yên tĩnh này, Kiều Vi yên lặng một hồi rồi nhịn không được bèn hỏi:

- Rốt cục thì quan hệ giữa cậu và Tần Dương là như thế nào vậy?

Văn Vũ Nghiên thuận miệng trả lời:

- Không có thế nào cả, chẳng phải bọn mình là bạn hay sao?

Kiều Vi khẽ nói:

- Cậu biết là mình không có hỏi cái này...

Văn Vũ Nghiên lập lại:

- Tạm thời giữa bọn mình không có gì cả, chỉ là quan hệ bạn bè thôi, a, còn có quan hệ đối tác làm ăn nữa. Những thứ khác thì để sau khi tốt nghiệp hẵng nói, có khi, tới lúc đó cũng chẳng còn phải nói gì nữa.

- A.

Kiều Vi đáp một tiếng, nghĩ một chút rồi thở dài:

- Tần Dương là một người tốt, dáng người cũng chuẩn, tính cách cũng được, năng lực lại càng tốt hơn, nhưng mà hình như cũng rất có duyên với con gái nữa.

Văn Vũ Nghiên nhìn về phía phòng cấp cứu, khẽ nói:

- Bên cạnh một người phụ nữ đẹp lúc nào cũng có nhiều người theo đuổi, người đàn ông thành đạt thì luôn có những người ái mộ, đây chẳng phải là điều rất bình thường sao. Vốn cả đàn ông lẫn phụ nữ đều hấp dẫn lẫn nhau, mà cũng chưa từng nghe ai nói rằng nhất định phải là đàn ông theo đuổi đàn bà.

Bỗng nhiên Kiều Vi nghoẻn miệng cười:

- May mà mình không cần phải quan tâm tới mấy chuyện này.

Văn Vũ Nghiên còn muốn nói nữa, thì đột nhiên đèn của phòng cấp cứu tắt đi, rồi ngay sau đó, cánh cửa mở ra.

Lập tức hai cô gái đứng lên, vẻ mặt có đôi chút lo lắng và thấp thỏm.

- Bác sĩ, cậu ấy thế nào rồi?

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống rồi khẽ nói:

- Cậu ấy cũng không có vấn đề gì lớn cả, hẳn là tiêu hao quá nhiều thể lực, cộng thêm mất khá nhiều máu, thân thể mỏi mệt nên dẫn tới hôn mê. Bọn tôi đã tiến hành xử lý giúp cậu ấy, một lát nữa là có thể chuyển sang phòng bệnh, hai người giúp cậu ấy làm thủ tục nhập viện nhé.

Hai cô gái nhìn nhau rồi đều thở phào nhẹ nhõm.

- Cám ơn bác sĩ.

Sau khi bác sĩ đi khỏi, Kiều Vi cười nói:

- Tên này khỏe thật đó, bị đánh bay nhiều lần như vậy mà chẳng hề bị thương chút nào. Tố chất thân thể thực sự là quá tốt rồi.

Văn Vũ Nghiên khẽ nói:

- Cậu ấy là người tu hành mà, tố chất thân thể của người tu hành người thường sao so sánh được.

- Nói vậy cũng đúng, người bình thường mà bị đánh như cậu ta, chắc là đã bị đánh chết từ lâu rồi, haizz. Những người tu hành này đúng là lợi hại thật đó, đáng tiếc là mình không thể nào giao tiếp thế giới của họ được.

Văn Vũ Nghiên cười nói:

- Chuyện này có gì mà đáng tiếc chứ, làm một người người bình thường không tốt à, thực lực bọn họ càng mạnh, thì đối thủ mà bọn họ chạm trán cũng càng mạnh, thường thường nguy hiểm cũng càng lớn.

Kiều Vi gật đầu nói:

- Nói vậy cũng đúng, đối với một người bình thường thì, luật pháp quốc gia đã có thể hạn chế hành vi của bọn họ rồi, nhưng đối với những người tu hành có thực lực mạnh mẽ kia, hiển nhiên là chỉ mỗi pháp luật thôi thì vẫn chưa đủ. Ở trong thế giới của bọn họ, cuối cùng vẫn là người mạnh là vua, dùng nắm đấm để nói chuyện, tuy vẫn sẽ có người quản thúc bọn họ, nhưng cuối cùng thì vẫn khác với thế giới này.

Văn Vũ Nghiên ừ một tiếng:

- Cậu chờ ở đây đi, mình đi làm thủ tục nhập viện cho cậu ấy.

- OK!

Sau một hồi bận rộn, Tần Dương với hai cánh tay được băng bó hệt như đòn bánh tét được đẩy vào trong một phòng bệnh.

Tần Dương vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ.

Kiều Vi nhìn Tần Dương ngủ trên giường, cười khổ:

- Xem ra phải có một người ở lại canh chừng cho cậu ta thôi.

Văn Vũ Nghiên giơ tay lên xem đồng hồ, mỉm cười nói:

- Chẳng phải ở đây cũng có giường cho người chăm người bệnh sao, vẫn ngủ được mà. Ngày mai cậu còn phải đi làm, cậu về nghỉ đi, mình ở lại đây cho, dù sao thì mình cũng có thể ngủ bù vào lúc khác.

Kiều Vi cũng không khách sáo, thoải mái đồng ý:

- Được rồi, khoảng thời gian này đang điều tra một vụ án lớn, ngay cả thời gian nghỉ cũng không có, đúng là không so được với bà chủ lớn như cậu, muốn nghỉ định kỳ lúc nào cũng được, vậy đành phải vất vả cậu ở lại đây canh chừng rồi, mình về nha.

Văn Vũ Nghiên vỗ tay Kiều Vi:

- Nói mò gì đó, mau về đi.

Kiều Vi thoải mái rời đi. Lúc Kiều Vi đi ra khỏi cửa phòng thì có một người đàn ông đi ngang qua cô trong hành lang. Hắn đi về phía phòng bệnh của Tần Dương.
Bình Luận (0)
Comment