Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 613 - Chương 623: Bọ Ngựa Bắt Ve, Chẳng Dè Chim Sẻ Đứng Sau

Chương 623: Bọ ngựa bắt ve, chẳng dè chim sẻ đứng sau
 

Tần Dương nằm yên trên giường bệnh, lông mày hơi nhíu lại, làm cho gương mặt của hắn trông có vẻ lạnh lùng và nghiêm túc. Ngoài ra còn có một chút ngưng trọng, dường như đang phải lo lắng về chuyện gì đó, kèm theo một chút u sầu nhàn nhạt.

Văn Vũ Nghiên ngồi ở kế bên giường bệnh, ngắm nhìn gương mặt của Tần Dương, lặng lẽ ngẩn người ra.

Bình thường chắc cậu ấy vẫn phải giữ nhiều chuyện trong lòng?

Ẩn Môn nghìn đời, một mạch một truyền nhân, nghe thì có vẻ rất trâu bò, nhưng cũng vì vậy, hẳn cậu ấy có rất nhiều thứ phải gánh vác.

Những môn phái gia tộc khác đều có rất nhiều người, chưa nói tới việc có bao nhiêu cao thủ hay kẻ kém cỏi, thì cuối cùng bọn họ cũng có số thuộc hạ đông đảo. Nhưng Ẩn Môn lại chỉ có một người, cho dù cậu ấy có ưu tú xuất sắc cỡ nào đi chăng nữa, nhưng phải chiến đấu với nhiều người như vậy thì hẳn cũng rất mệt mỏi ?

Tần Dương chỉ mới 20 tuổi, nhưng đã phải chiến đấu, chém giết với nhiều gia tộc tới như vậy. Đây đâu phải chỉ có hơi khó ?

Cảm thán một hồi, tâm tư của Văn Vũ Nghiên bắt đầu có hơi bay bổng kỳ quái.

Tần Dương ngất xỉu, nhập viện, rồi đêm nay mình lại là người ở đây canh chừng cho cậu ấy ?

Mặc dù quan hệ giữa mình và cậu ấy cũng rất tốt, trông một buổi tối cũng không phải là chuyện lớn gì cả, nhưng sao trong lòng lại luôn cảm thấy có hơi kỳ lạ nhỉ.

Văn Vũ Nghiên cũng hơi nhíu mày lại.

Chẳng lẽ... Là bởi lần nói chuyện trước của Tần Dương với mình?

Bởi vì Hàn Thanh Thanh?

Ở trong tình huống này, dường như Hàn Thanh Thanh mới là người nên ở đây trông chừng cậu ấy, chứ không phải là mình?

Như vậy mới phù hợp với tình lý?

Nghĩ tới đây, Văn Vũ Nghiên không khỏi có chút hiếu kỳ, rõ ràng là Hàn Thanh Thanh cũng quan tâm Tần Dương, nhưng sao cuối cùng cô ấy lại lựa chọn lùi bước, không đi tới bệnh viện?

Lưu lại không gian riêng cho mình và Tần Dương sao?

Đương nhiên, lúc Hàn Thanh Thanh rời đi, Tần Dương vẫn chưa té xỉu, nếu như lúc ấy Tần Dương liền té xỉu, chỉ sợ Hàn Thanh Thanh chắc chắn sẽ không cứ như vậy vung vung tay đi, nhất định sẽ trực tiếp đi theo đến y viện.

Rốt cục thì trong lòng cô ấy nghĩ gì đây?

Tần Dương đã thổ lộ với cô ấy, nhưng lại bị cô từ chối. Ở thời điểm như thế này, mà còn để lại không gian cho mình và Tần Dương. Nếu như cô ấy thật sự thích Tần Dương, vậy thì chẳng lẽ cô ấy không lo lắng việc quan hệ giữa mình và cậu ấy sẽ có tiến triển gì đó sao?

Hay đơn giản chỉ là cô ấy cảm thấy hai người ở riêng thì có hơi xấu hổ, nên cô ấy mới để chút thời gian này lại cho mình?

Bỗng nhiên Văn Vũ Nghiên nhếch miệng cười nhạt, ánh mắt hơi ánh lên vẻ bất đắc dĩ.

Cô gái này, đúng là không tầm thường chút nào.

Không tranh không đoạt, nhưng lại giống như gió xuân mưa phùn ẩn trong đêm vậy, thay đổi trong im ắng, không đâu không có!

Thảo nào Tần Dương lại thích cô ấy đến như vậy.

Văn Vũ Nghiên ngẩn người một hồi, sau đó tự cười một mình.

Mình đang ngồi đây suy nghĩ vớ vẩn gì vậy.

Trên người Tần Dương có cắm kim tiêm, dù sao thì hai cánh tay của cậu ấy bị thương không nhẹ, cần truyền dịch giảm nhiệt sau khi xử lý, phòng ngừa vết thương nhiễm trùng.

Văn Vũ Nghiên lấy điện thoại di động ra, vừa giết thời gian, vừa theo dõi bình truyền dịch, để khi hết thì có thể gọi y tá ngay.

Trông hơn một giờ, rốt cục cũng truyền hết dịch, Tần Dương vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ. Văn Vũ Nghiên cũng định bụng lên giường của người chăm bệnh bên cạnh chợp mắt một lúc.

Ngay khi Văn Vũ Nghiên đang ngủ mơ mơ màng màng, thì dường như cô có nghe được tiếng động gì đó. Cô mở mắt dậy, thì nhìn thấy có một người đàn ông mặc áo khoác trắng, đeo khẩu trang trắng đang đứng bên giường bệnh Tần Dương. Người này vừa cầm một cái ống chích dùng một lần, vừa nâng một cánh tay Tần Dương lên, dường như đang định tiêm vào người cậu ấy.

Văn Vũ Nghiên ngồi dậy, thấy hơi khó hiểu bèn hỏi:

- Bác sĩ, đây là...

Người đàn ông mặc áo khoác trắng liếc nhìn Văn Vũ Nghiên, trong ánh mắt hơi lóe lên vẻ âm trầm, nhưng vẫn trả lời:

- Chích thuốc giảm nhiệt, phòng ngừa vết thương bị nhiễm trùng.

Văn Vũ Nghiên “à” xong một tiếng, chợt giật mình, lập tức tỉnh táo trở lại.

Người này không phải là bác sĩ!

Bởi vì trong phòng bây giờ vẫn tối đen như cũ, mặc dù mượn ánh sáng bên ngoài phòng, nên trong phòng vẫn có thể lờ mờ thấy được, nhưng người này không hề bật đèn!

Làm gì có bác sĩ nào đi kiểm tra phòng bệnh với chích thuốc mà không bật đèn cơ chứ?

Hơn nữa, cho dù có tới chích thuốc, thì cũng thường là do y tá làm, làm gì có chỗ nào bác sĩ đi chích thuốc đâu?

Văn Vũ Nghiên mở to hai mắt, trái tim cô liên tục đập mạnh “thình thịch”, vì cô nhìn thấy người đàn ông này đã chích thuốc vào trong người Tần Dương, rồi rút gối ra!

Bên trong kim tiêm có chứa cái gì?

Văn Vũ Nghiên biết rõ thân phận của Tần Dương, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện vô số luồng suy nghĩ. Từng giọt mồ hôi xuất hiện trên trán cô.

- Làm phiền bác sĩ.

Văn Vũ Nghiên cầm lấy điện thoại di động của mình, nói một tiếng với người đàn ông nọ. Bỗng nhiên cô sờ bụng một cái, trông dáng vẻ thì dường như cô đang cảm thấy khó chịu ở bụng, sau đó Văn Vũ Nghiên đi ra bên ngoài, có vẻ như đang định đi WC.

Khi người đàn ông mặc áo khoác trắng nhìn thấy Văn Vũ Nghiên sắp đi ngang qua, thì cái nhìn của hắn bỗng xuất hiện vẻ độc ác. Hắn vọt tới bên người Văn Vũ Nghiên, đưa tay che miệng cô lại.

Trong khoảnh khắc người đàn ông mặc áo khoác trắng ra tay, lông tơ toàn thân Văn Vũ Nghiên dựng đứng hết cả lên. Lập tức, cô há miệng kêu:

- Cứu ~.

Chữ “cứu” này còn chưa kịp đi ra khỏi miệng, thì người đàn ông mặc áo khoác trắng đã bịt kìn miệng mũi cô lại, sau đó bổ một chưởng vào gáy của cô. Lập tức, hai mắt của Văn Vũ Nghiên tối sầm lại, rồi cô té xỉu.

Người đàn ông mặc áo khoác trắng kéo Văn Vũ Nghiên nằm xuống chiếc giường dành cho người chăm bệnh, sau đó lại vác Tần Dương lên khỏi giường bệnh, rồi đặt hắn ngồi xuống một chiếc xe lăn ở gần đó, sau đó đẩy Tần Dương đi ra bên ngoài.

Ngay khi người đàn ông mặc áo khoác trắng vừa mới rẽ vào một đoạn hành lang khác, thì ở một phía khác, có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi tới.

Hắn nhanh chóng chạy tới cửa phòng bệnh của Tần Dương, nhìn thoáng qua, sau đó đẩy cửa đi vào. Hắn đi tới trước mặt Văn Vũ Nghiên còn đang bất tỉnh, đưa thay sờ gáy của cô, sau đó rút tay về.

Hắn cấp tốc rời khỏi phòng bệnh, đuổi theo về phía bên ngoài, đồng thời lấy điện thoại di động ra gọi.

- Chủ nhân, có người đã ra tay trước tôi rồi, là một người đàn ông ngụy trang thành bác sĩ, đánh ngất xỉu người chăm bệnh, Tần Dương đã bị hắn mang đi.

- Đuổi theo hắn, không được tắt điện thoại!

- Vâng!

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nhanh chóng đuổi theo, vừa vặn nhìn thấy Tần Dương được người đàn ông kia đỡ lên một chiếc ô tô kính màu đen.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai cúi đầu xuống, từ từ đi ngang qua, đồng thời cũng khẽ báo lại biển số xe, hãng xe, vị trí của chiếc xe.

- Hắn đã khởi động xe, đi về phía cổng ra vào.

- Tốt, tôi nhìn thấy rồi!

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai do dự một chút rồi nói:

- Chủ nhân, tôi thấy chúng ta không cần phải để ý tới chuyện này làm gì, có người đối phó hắn, đối với ngài chính là chuyện tốt, nếu như người này là kẻ địch của hắn...

"Tút tút tút!"

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang nói thì đột nhiên dừng lại, nhìn chiếc điện thoại bằng ánh mắt bất đắc dĩ. Rồi, khi y nhìn về phía xa xa trong bóng tối, trên mặt toát lên vẻ phức tạp.

Ở bên trong chiếc xe kính đen, người lái xe cởi áo khoác trắng của bác sĩ và khẩu trang ra, lộ ra gương mặt của hắn. Hắn là một người đàn ông khoảng bốn mươi mấy tuổi, mặt mũi thì bình thường, có ánh mắt lạnh lùng.

Sau khi trả tiền đỗ xe ở cổng, người đàn ông lái xe ra khỏi bệnh viện. Và ở phía sau lưng hắn ta, cũng có một chiếc xe kính màu đen đang lặng lẽ bám theo.
Bình Luận (0)
Comment