Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 618 - Chương 628: Dù Sao Làm Sư Phụ Không Thể Cái Gì Cũng Mặc Kệ

Chương 628: Dù sao làm sư phụ không thể cái gì cũng mặc kệ
 

Trung Hải, tại một căn nhà âm u nào đó.

Một người đàn ông đi tới từ bên kia đường, sau khi quan sát xung quanh vài lần, xác nhận không có ai đi sau theo dõi, mới khẽ gõ ba cái lên cánh cửa.

Một nhẹ, hai nặng, ba nhẹ.

Có người mở hé cánh cửa ra, người mở cửa là một người đàn ông đeo mặt nạ.

Người đàn ông kia bước nhanh vào phòng, cửa phòng cấp tốc đóng lại.

Có một người đang ngồi trên ghế salon trong phòng. Y cũng đeo một cái mặt nạ trên mặt, chỉ lộ ra cặp mắt đen bóng, trong ánh mắt hơi ánh lên vẻ lạnh lùng.

Người đàn ông đi vào nhà bước tới giữa phòng khách, để hai tay hai bên người, nói bằng giọng cung kính:

- Đoàn trưởng!

Người đàn ông ngồi trên ghế salon ngẩng đê, ánh nhìn lạnh lùng chiếu thẳng về phía hắn.

- Nói!

Người đàn ông kia cung kính trả lời:

- Tổ trưởng đã gặp chuyện.

Ánh mắt của người đàn ông đeo mặt nạ ngồi trên ghế salon trở nên lạnh lẽo hơn:

- Thất bại?

- Tổ trưởng bắt cóc mục tiêu thành công, nhưng lại mất tích trên đường trở về, cho tới bây giờ vẫn chưa liên lạc lại, mà mục tiêu cũng đã về nhà. Nên cơ bản có thể xác định là tổ trưởng đã bị bắt hoặc là chết.

Bỗng nhiên người đàn ông đeo mặt nạ hơi ngẩng đầu lên:

- Biết ai ra tay không?

- Không biết.

Sự lạnh lùng trong giọng nói của người đàn ông đeo mặt nạ hơi tăng lên:

- Nói như vậy, không những không mang được người về, mà số 12 còn chết?

Trong ánh mắt của người đàn ông đứng đấy hơi toát lên vẻ sợ hãi:

- Vâng.

Người đàn ông đeo mặt nạ hít một hơi thật sâu, im lặng mấy giây, rồi vẫy tay:

- Đi thôi, xóa sạch dấu vết, không được để cho kẻ khác điều tra ra được manh mối.

- Vâng!

Người đàn ông thở dài một hơi, rồi tiếp lời:

- Tổ trưởng ra tay một mình, cũng không mang theo bất kỳ dụng cụ liên lạc nào cả. Khi y không trở về đúng với thời gian đã định trước, bọn tôi đã ưu tiên lựa chọn phương án khẩn cấp, nên cho dù y có bị bắt, thì chúng ta cũng sẽ không bị phát hiện.

Người đàn ông đeo mặt nạ ừ một tiếng:

- Nếu như bị bắt, các ngươi nên biết phải làm cái gì!

- Đoàn trưởng, ngài yên tâm, nhất định sẽ không cho bọn chúng có bất kỳ cơ hội thẩm vấn nào cả!

Người đàn ông đeo mặt nạ không nói nữa, vẫy tay áo.

Người này lùi ra tới cửa rồi mở cửa đi ra ngoài. Khi nhìn thấy cánh cửa sau lưng đóng lại thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm, lau đi chỗ mồ hôi lạnh bất giác thấm đầy trên trán.

Trong phòng, người đàn ông đeo mặt nạ ngồi dựa vào ghế salon, tay phải tựa vào chỗ vịn tay, chống lấy cằm. Trong đôi mắt lạnh lùng của y ánh lên ngọn lửa giận dữ mà y đang phải hơi kiềm chế lại, dường như có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào, rồi cắn nuốt tất cả.

Người đàn ông mở cửa ban nãy khóa cửa lại, rồi đi đến cạnh ghế sa lon, do dự một hồi mới lên tiếng:

- Đoàn trưởng, bây giờ chúng ta nên làm gì?

- Phế vật!

Người đàn ông đeo mặt nạ lạnh lùng nghiến răng nói:

- Bắt cóc một người hôn mê, mà còn bị người khác cứu đi, đã thế lại mất cả mạng của mình, thành công thì không thấy đâu, hỏng việc thì nhiều!

Người đàn ông kia không lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng đứng đó chờ.

Người đàn ông đeo mặt nạ trầm mặc mấy giây:

- Lão Lục hoàn thành nhiệm vụ chưa?

Người đàn ông đứng đó trả lời bằng giọng cung kính:

- Bây giờ vẫn còn đang ở Nhật, nhưng dự tính hắn sẽ hoàn thành công việc trong khoảng từ hai đến ba ngày.

Người đàn ông đeo mặt nạ khẽ gõ ngón tay lên chỗ vịn tay, mấy giây sau y quyết định:

- Điều lão Lục tới, bảo hắn đi đối phó Tần Dương, ta muốn người sống!

- Vâng thưa Đoàn Trưởng!

Người đàn ông đeo mặt nạ lạnh lùng nói:

- Ngày trước lão Lục trúng một kiếm của người kia, từ đó tới giờ vẫn muốn tìm cơ hội báo thù, ta nghĩ chắc hắn sẽ thích nhiệm vụ này!

- Vâng, tôi sẽ báo ngay cho số 6!

Người đàn ông đeo mặt nạ đứng dậy:

- Đi thôi, vốn định tiện đường đi ngang qua đây thì giết hắn một thể luôn, lại không ngờ hắn lại có cao thủ ẩn nấp trong bóng tối bảo vệ. Coi như, mạng hắn lớn, cho hắn sống thêm mấy ngày nữa.

Người đàn ông đứng chờ do dự một hồi rồi nói:

- Đoàn trưởng, có cần tôi ra tay không?

Người đàn ông đeo mặt nạ lắc đầu nói:

- Không cần, nếu như chỉ có chút xíu việc nhỏ này mà cũng phải cần tới ngươi ra tay, vậy thì Hắc Thủ cũng chẳng còn chút giá trị nào nữa!

- Vâng, đoàn trưởng!

..

- Sư phụ, người bắt cóc con là thành viên của Hắc Thủ, hơn nữa còn là thành viên trung tâm của chúng, biệt hiệu là 12!

Mạc Vũ trước giờ vẫn luôn lạnh lùng nghiêm nghị nay đột nhên cao giọng:

- Hắc Thủ!

Tần Dương truyền đạt lại lời nói của Long Vương:

- Có lẽ vẫn còn có thành viên của Hắc Thủ ở lại Trung Hải!

Mạc Vũ bên kia cũng đã bình tĩnh lại, trầm ngâm rồi nói:

- Nếu như thật sự là Hắc Thủ, vậy thì đúng là có hơi rắc rối. Thành viên trung tâm của tổ chức này đều là những tên không chỉ thực lực mạnh mẽ mà còn giết người như ngóe. Ngày thường con nhất định phải cẩn thận. Còn mấy món đồ có thể gia tang thực lực kia của con nữa, lúc nào cũng phải mang theo bên người.

Tần Dương vâng một tiếng, chợt cười khổ:

- Hình như đẳng cấp của những kẻ ra tay với con càng lúc càng cao thì phải. Lần này còn may là có Tư Đồ Hương ra tay giúp đỡ, nếu không chắc chẳng còn gặp được sư phụ ngài nữa rồi.

Mạc Vũ ừ một tiếng:

- Nhân tình này, con phải ghi nhớ.

- Đương nhiên rồi!

Tán đồng xong, Tần Dương hỏi ngược lại:

- Đúng rồi, sư phụ, rốt cục thì giữa người và Hắc Thủ có ân oán gì vậy. Con nghe nói Hắc Thủ đã ra tay với người rất nhiều lần!

Mạc Vũ cười khổ nói:

- Ta cũng không rõ, nhưng ta có thể khẳng định một chuyện, đó là người sáng lập ra Hắc Thủ - số 0 có thù oán với ta. Lần cuối cùng kia, hắn sai thuộc hạ số 1, số 3, số 6, số 7 cùng với số 8, tổng cộng năm người cùng nhau phục kích ta. Ngoài ra, hắn còn nhân lúc quan trọng đột nhiên xuất hiện đánh ta một chưởng. Về sau, ta sử dụng bí pháp liều mạng, giết chết số 3 và số 7, đồng thời đánh số 6 và số 8 trọng thương, trả lại cho số 0 một chỉ, sau đó bọn họ lập tức rút lui.

- Số 0 rất ít khi ra tay, nên ta cũng không thể thông qua chuyện này để phán đoán thân phận của hắn được. Chẳng qua, ta khẳng định hắn trúng một chỉ của ta, bị thương cũng không nhẹ. Sau khi chữa lành vết thương, ta từng dành riêng ra một khoảng thời gian để điều tra tung tích của Hắc Thủ. Ta ra tay phá hoại hai lần hành động của Hắc Thủ, tiêu diệt một số thành viên của bọn chúng. Sau đó thì dường như Hắc Thủ đã mai danh ẩn tích.

Trong lòng Tần Dương không hề che dấu sự súng bái:

- Sư phụ, người quá lợi hại. Số 0 tự mình ra tay, cộng thêm 5 thành viên trung tâm, vậy mà còn bị người đánh đến cho thảm như vậy...

- Thôi đi.

Mạc Vũ cười nói:

- Con cũng đừng khen, nếu như không phải ta biết Quan Âm Châm, y thuật cũng hơn người, thì e rằng sau lần kia cũng trở thành tàn phế rồi. Mà dù có như vậy, thì ta cũng phải bỏ ra rất nhiều linh dược, cuối cùng mới có thể trị lành được toàn bộ thương tổn.

Tần Dương suy nghĩ một chút rồi nói:

- Sư phụ, thực lực của con bây giờ vẫn còn quá yếu, có cách nào giúp tăng lên thực lực không. Thực lực của tên số 12 kia dường như đã tiếp cận Đại Thành cảnh, mấy tên phía trước hắn nhất định là mạnh hơn. Nếu bọn chúng thật sựu ra tay với con, vậy chẳng phải là con xong đời sao?

Mạc Vũ cười nói:

- Muốn tăng thực lực lên, ngoại trừ khổ tu, làm gì có đường tắt nào cơ chứ. Chẳng qua, ngoại trừ tu hành, có thể phụ trợ bằng cách tắm các loại thuốc giúp kích thích nội khí vận hành, cách này cũng coi như có tác dụng.

Hai mắt Tần Dương sáng lên:

- Đơn thuốc ra sao?

Mạc Vũ cười mắng:

- Vội vã như vậy làm gì, có cho con đơn thuốc, thì con cũng có thuốc đâu. Như vậy đi, ta đi một chuyến về tông môn của Ẩn Môn, chuẩn bị một chút đồ vật, sau đó đến Trung Hải tìm con, theo dõi con tu hành.

Tần Dương nghe vậy thì mở to hai mắt, ngạc nhiên mừng rỡ nói:

- Sư phụ, người muốn tới Trung Hải sao?

Mạc Vũ khẽ cười nói:

- Ừ, dù sao cũng không thể chỉ biết nhìn con chém giết với kẻ thù, mà sư phụ thì lại chẳng thèm quan tâm chút nào, vậy thì ta làm sư phụ cũng quá kém rồi.
Bình Luận (0)
Comment