Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 617 - Chương 627: Hắc Thủ

Chương 627: Hắc Thủ
 

Sau khi về nhà, Tần Dương kiểm tra một hồi, đến khi xác nhận rằng không có điều gì khả nghi thì mới ngồi xuống ghế sofa.

Tần Dương gọi đến số điện thoại của trung tâm phục vụ của Long Tổ. Sau đó hắn gửi ảnh chụp của người kia, biển số xe và thuật lại ngắn gọn vụ bắt cóc ngày hôm nay.

Dù Long Tổ sẽ không nhúng tay vào việc này nhưng nếu mình có mệnh hệ gì thì Long Tổ cũng có thể dựa vào tin tức này mà điều tra.

Trong lúc chờ đợi, Tần Dương gọi điện cho sư phụ Mạc Vũ.

- Con hãy vận dụng tài nguyên của Long Tổ để điều tra. Nếu có tin tức gì thì báo cho thầy để thầy xem có giúp được gì không.

Mặc dù Mạc Vũ để Tần Dương tự va vấp nhưng không có nghĩa rằng hắn không quan tâm đến Tần Dương. Trái lại, Mạc Vũ cực kỳ hài lòng và coi trọng người đệ tử này.

Tần Dương vừa đặt điện thoại xuống thì Hàn Thanh Thanh đã gọi tới, hỏi han tình hình và báo rằng cô chuẩn bị đến thăm. Tần Dương nói với cô rằng hắn đang có một phiền toái cần phải xử lý nên đã về nhà và không tiện gặp mặt cô. Đồng thời, Tần Dương cũng dặn Hàn Thanh Thanh tạm thời không rời khỏi trường và không được đi một mình qua những nơi vắng vẻ.

Hàn Thanh Thanh nghe Tần Dương dặn dò như thế thì hiểu ngay là hắn đang gặp phiền toái nên cô đáp ứng ngay, thậm chí còn không hỏi cụ thể về phiền toái của Tần Dương.

- Rất nguy hiểm à?

Đây là vấn đề duy nhất mà Hàn Thanh Thanh quan tâm.

Tần Dương cẩn thận lựa chọn từ ngữ rồi đáp:

- Có kẻ đang ẩn trong bóng tối nhằm đối phó với tôi. Mục đích của hắn là giết chết tôi. Tình huống trước mắt vẫn chưa rõ ràng nhưng cứ yên tâm, tôi sẽ tìm ra kẻ chủ mưu và giải quyết vụ này.

- Cậu cẩn thận nhé. An toàn là trên hết.

Tần Dương cúp máy, trong mắt có nét nhu hòa.

Dù sự quan tâm được thể hiện qua phương thức khác nhau nhưng bản chất lại giống hệt.

Kết quả điều tra của Long Tổ được gửi đến rất nhanh. Người gọi lại cho Tần Dương không phải là trung tâm phục vụ mà là Long Vương.

- Ông lão, sao mà lại gọi cho tôi thế. Viêc này làm kinh động đến ông à?

Long Vương ừ một tiếng, giọng nói có vẻ nghiêm trọng:

- Người bắt cóc cậu có thân phận đặc thù nên trung tâm phục vụ báo cáo lên cấp trên. Vì cậu do tôi đích thân phụ trách nên họ báo cho tôi biết.

Con mắt của Tần Dương sáng lên:

- Đặc thù?

- Đúng, hắn là thành viên của Hắc Thủ, mang số hiệu 12.

Tần Dương nhíu mày:

- Hắc Thủ? Đấy là tổ chức gì?

Long Vương trầm giọng nói:

- Hắc Thủ là một tổ chức làm việc vì tiền. Tổ chức này đã tồn tại từ rất lâu rồi. Chỉ cần đưa tiền thì họ có thể làm bất cứ điều gì: từ bắt cóc, giết người, buôn bán súng ống đạn dược, cung cấp tình báo … Nói chung là không từ việc ác nào.

Con mắt của Tần Dương nheo lại:

- Nói vậy nghĩa là có người trả tiền để giết tôi?

Long Vương trầm giọng nói:

- Có thể có mà cũng có thể không.

- Có thể không ư?

Tần Dương cảm thấy kỳ lạ:

- Tôi không trêu chọc Hắc Thủ mà nhỉ. Thế nên nếu bọn họ đối phó với tôi thì hẳn là có người dùng tiền thuê.

Long Vương trầm giọng nói:

- Phạm vi hoạt động của Hắc Thủ là ở châu Á, số lượng thành viên cũng không ít thế nhưng thành viên nòng cốt chỉ có 13 người mang số hiệu từ 0 đến 12.13 người này đều là người tu hành có thực lực mạnh mẽ đến từ các quốc gia Đông Nam Á và cả từ Hoa Hạ nữa. Sau bao nhiêu năm Long Tổ mới thu thập được tin tức về 4 người trong số họ. Số 12 bị cậu giết là một trong số đó. Nghe đồn rằng kẻ này đã gần đạt đến cảnh giới Đại Thành.

Con mắt của Tần Dương trừng to:

- Lợi hại đến thế cơ á? Hắn không phải do tôi giết mà do Tư Đồ Hương giết lúc cứu tôi.

Long Vương nghe xong chuyện này thì cười nói:

- Cô gái Tư Đồ Hương này quả là thú vị, không ngờ lại cứu cậu một mạng. Không biết nếu Lục Thiên Sinh biết việc này thì sẽ nghĩ như thế nào?

Tâm trạng của Tần Dương cũng phức tạp:

- Ông vừa nói rằng chưa chắc đã có người trả tiền để bọn họ đối phó tôi. Tại sao lại thế?

Long Vương hít một hơi sâu rồi nói:

- Bởi vì Hắc Thủ từng nhiều lần ra tay với Mạc Vũ - sư phụ của cậu. Lần cuối cùng họ ra tay đã thất bại trong gang tấc. Mặc dù sư phụ của cậu trọng thương nhưng bọn họ cũng chết mấy người, có thể coi là tổn thất thảm hại. Từ đó về sau Hắc Thủ đều rất im ắng. Mãi đến mười năm trước họ với xuất hiện lại nhưng hành tung lại càng quỷ bí.

Tần Dương giật mình:

- Bọn họ từng đối phó với sư phụ của tôi ư? Mà lại còn suýt thành công?

- Đúng!

Long Vương trầm giọng nói:

- Hơn nữa, theo một nguồn đáng tin cậy thì kẻ sáng lập của Hắc Thủ - số 0, là người Hoa. Thế nên chúng tôi có lý do để tin rằng số 0 hoặc một người có vai trò quan trọng khác có thù với sư phụ của cậu hoặc với Ẩn Môn.

Tần Dương sợ hãi:

- Ý của ông là Hắc Thủ đối phó với tôi vì ân oán sư môn?

Long Vương trầm giọng nói:

- Thân phận của số 0 rất thần bí. Ngoại trừ việc hắn là người tu hành giả của Hoa Hạ có thực lực cường đại thì chúng tôi không có tin tức gì khác. Loại người như thế này thường nắm giữ nhiều thân phận, có thể là bất cứ ai, thậm chí là người cậu từng gặp qua, đã từng nói chuyện hoặc là người quen.

Lông mày của Tần Dương nhíu lại. Tình hình dường như càng phiền phức và nguy hiểm hơn.

Tần Dương im lặng suy tư. Vốn dĩ hắn còn tưởng kẻ chủ mưu chỉ là một người có thù oán với mình. Ai ngờ rằng kẻ này có thể là một tổ chức thần bí và cường đại.

Long Vương an ủi:

- Từ giờ hãy cẩn thận một chút. Chúng tôi cũng sẽ theo dõi việc này vì những gì Hắc Thủ làm không chỉ là ân oán cá nhân mà còn liên quan đến an ninh quốc gia, trật tự an toàn xã hội. Thế nên ngay khi có manh mối, chúng tôi sẽ phái người ra tay đối phó với họ.

Tần Dương ừm một tiếng, cười khổ:

- Kẻ thù của Ẩn Môn chúng tôi quả là không ít.

Long Vương thở dài:

- Cây cao thì đón gió lớn. Mỗi người trong Ẩn Môn đều là bậc tài hoa xuất chúng. Mặc dù có vô số Ẩn Thị, cũng có vô số bạn bè nhưng đồng thời cũng gặp không ít kẻ thù.

Tần Dương mím mối:

- Tôi hiểu rồi. Nếu có tin tức gì thì báo cho tôi biết sớm nhé.

Long Vương đồng ý ngay, rồi lại dặn dò mấy câu:

- Số 12 chỉ bắt cóc chứ không giết cậu ngay thì có khả năng là bọn họ muốn dùng cậu để đối phó với sư phụ của cậu. Bọn họ cũng có thể muốn giết cậu nhưng không muốn làm đơn giản như thế mà còn muốn đưa cậu đến nơi nào đó, gặp một ai đó.

Trong mắt của Tần Dương lộ ra sát ý nồng đậm:

- Ông nói xem "ai đó" có phải là số 0 hay không? Dù sao kẻ có thể khiến số 12 ra tay cũng không nhiều.

Long Vương trầm giọng:

- Không thể phủ nhận khả năng này. Chỉ là chúng tôi cũng không có biện pháp để tra rõ chuyện này. Hiện tại, chỉ có thể xác định được một việc.

Tần Dương ngẩng đầu, nheo mắt lại nhưng vẫn không giấu nổi sự lạnh lùng:

- Đó là?

Long Vương nói với giọng nghiêm trọng:

- Sau khi cậu giết số 12 thì mặc kệ suy nghĩ trước đó của họ như thế nào thì bây giờ mối quan hệ của cậu với Hắc Thủ sẽ trở thành không đội trời chung, không chết không thôi.
Bình Luận (0)
Comment