Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 616 - Chương 626: Vậy Thì Không Có Nghĩa Lý Gì!

Chương 626: Vậy thì không có nghĩa lý gì!
 

- Trước khi cậu dưỡng thương xong, tôi sẽ không ra tay với cậu lần nào nữa.

Tần Dương hơi sững sốt một chút, trầm ngâm hai giây:

- Được, đợi khi tôi điều tra được kết quả sẽ báo cho cô. Có lẽ còn có chút chuyện khác.

Tư Đồ Hương khẽ nghiêng đầu, ánh mắt hơi có chút nghi ngờ.

Tần Dương cười cười, không giải thích.

- Được, đợi điện thoại của cậu.

Tần Dương xoay người rời đi hai bước, hình như nghĩ ra gì đó, quay người lại nói:

- Cô hỏi Thần Nguyên Thiên Hạc xem, thi thể người đó còn không. Nếu còn tôi cho người đi xử lý. Việc này tiếp theo tôi sẽ xử lý ổn thỏa, cô sẽ không gặp phiền phức gì.

Tư Đồ Hương híp mắt:

- Được!

Tần Dương xoay người lên xe của Văn Vũ Nghiên, Văn Vũ Nghiên ngồi ở ghế tài xế khởi động xe.

- Về bệnh viện sao?

Tần Dương lắc đầu:

- Nếu tôi đã tỉnh rồi, vết thương cũng xử lý ổn rồi, thì không cần quay về nữa. Đưa tôi về nhà đi, phiền cho cậu rồi.

Văn Vũ Nghiên cau mày:

- Khách sáo với tôi làm gì. Chỉ là, thật sự không sao ư?

Tần Dương cười cười, nâng hai tay băng bó như cái bánh ú của mình lên:

- Đừng quên, tôi cũng là bác sĩ, hơn nữa còn là dạng rất lợi hại.

Trên mặt Văn Vũ Nghiên hiện ra nụ cười có chút nhàn nhạt:

- Đúng nhỉ. Được rồi, nếu trong lòng cậu hiểu rõ thì tốt.

Văn Vũ Nghiên trầm mặc mấy giây, nghiêng đầu, ánh mắt có chút hoài nghi.

- Cậu cảm thấy là ai?

Tần Dương im lặng, chuyện này hắn thật sự không có bất kỳ manh mối nào.

Trước đó hắn giúp Trương Long trừng trị Chu Xương, hắn suy đoán phía Chu Xương tìm người báo thù mình. Việc này bên Trương Long đã truyền tin đến, sư huynh tên Ngô Đạt của Chu Xương đã từng xuất hiện ở bệnh viện. Xem ra người y tìm đến báo thù mình chính là Ngô Đạt. Chỉ có điều kẻ mà Tư Đồ Hương giết chết chắc chắn không phải Ngô Đạt.

Tần Dương lại liên tưởng đến tai nạn xe thần bí trước đó, hắn luôn cảm thấy có người ác ý âm thầm theo dõi mình, lặng lẽ tấn công nguy hiểm đến mình lần này hết lần khác, vì để hoàn toàn tiêu diệt mình.

Hi vọng từ thân phận của người đàn ông đã chết có thể điều tra ra một số manh mối.

Bị đánh một cách bị động, không biết kẻ thù là ai…

Có chút nhức đầu mà.

Văn Vũ Nghiên thấy Tần Dương cau mày không trả lời, nói chung cũng biết trong lòng hắn không chắc chắn, không truy hỏi nữa. Chỉ là một lát sau, Văn Vũ Nghiên vô duyên vô cớ hỏi:

- Sao không nói với tôi chân tướng sự việc, tôi tưởng chúng ta là bạn bè…

Tần Dương sững sốt, chợt cười khổ giải thích:

- Đương nhiên chúng ta là bạn, cũng vì vậy mà tôi không muốn cậu suy nghĩ nhiều.

- Nghĩ nhiều?

Chỉ số IQ cao của Văn Vũ Nghiên không phải giả, nhẹ giọng nói:

- Hôm đó, cậu ăn cơm ở nhà tôi rồi đi về gặp tai nạn, xém chút mất mạng, có phải cậu nghi ngờ…là người của nhà tôi nên mới không muốn nói với tôi, sợ tôi khó xử?

Tần Dương nâng hai tay lên muốn xoa mặt, nhưng thấy đôi tay như cái bánh ú của mình, chỉ có thể bất lực buông xuống.

- Quả thật từng nghĩ như vậy, dù gì sự việc quá trừng hợp. Nhưng sau đó tôi đã hỏi thăm tài xế gây tai nạn, tài xế kia nói trước đó đã muốn ra tay với tôi, chỉ là không thích hợp, đến nhà cậu ăn cơm rồi đi về chắc chỉ là một sự trùng hợp.

Vẻ mặt của Văn Vũ Nghiên hơi thả lỏng một chút:

- Đã điều tra rồi?

Tần Dương cười khổ:

- Liên quan đến sống chết, sao có thể không điều tra. Có điều việc này khá nhạy cảm, hơn nữa cũng không muốn cậu lo nghĩ, nên mới không nói với cậu.

Văn Vũ Nghiên mở miệng nói:

- Hàn Thanh Thanh có biết không?

Không đợi Tần Dương trả lời, trong mắt của Văn Vũ Nghiên đã lộ ra chút khác thường, lắc đầu nói:

- Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, không có ý khác.

Tần Dương cũng không hiểu rõ trong lòng của Văn Vũ Nghiên nghĩ thế nào, lắc đầu nói:

- Biết tôi gặp tai nạn xe, nhưng không biết nội tình.

Văn Vũ Nghiên mím môi một cái:

- Nếu như…tôi nói là nếu như…còn có sự việc thế này, thì xin cậu hãy nói với tôi, cho dù kẻ đứng sau là ai. Nhưng cậu đã trải qua nguy hiểm như vậy, thân là bạn bè, dù chỉ có thể thể hiện chút quan tâm, nhưng vẫn là xin hãy nói với tôi.

Tần Dương nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của Văn Vũ Nghiên, Văn Vũ Nghiên chăm chú lái xe không quay mặt qua.

- Được!

Suốt đường đi Văn Vũ Nghiên không mở miệng nói nữa, cứ yên lặng như vậy đưa Tần Dương đến trước cửa nhà.

Tần Dương không vội xuống xe, quay đầu nhìn Văn Vũ Nghiên, nhẹ giọng nói:

- Xin lỗi.

Văn Vũ Nghiên nhíu mày:

- Sao lại nói xin lỗi. Vì…chuyện ở bệnh viện?

Tần Dương thản nhiên nói:

- Phải, bây giờ tôi nghĩ đến vẫn còn có chút sợ hãi. Nếu kẻ đó lòng dạ ác độc thêm chút nữa…

Văn Vũ Nghiên trầm mặc mấy giây, tâm tình có hơi phức tạp.

Nếu nói là không sợ thì tuyệt đối là nói dối.

Thiếu chút nữa thì chết rồi đấy!

Tên kia là kẻ máu lạnh, giết người không chớp mắt!

Lúc đó, khi tên kia bắt lấy mình, mình thật sự cho rằng chết chắc rồi. Cảm giác đáng sợ trong khoảnh khắc đó vẫn còn quanh quẩn trong lòng, chưa biến mất.

Văn Vũ Nghiên hơi nâng cằm của mình lên:

- Đây không phải lỗi của cậu, cậu không cần xin lỗi. Huống hồ, kẻ đó không phải đã chết rồi sao?

Tần Dương nghiêm túc nói:

- Dù sao cũng là vì tôi mới khiến cậu gặp phải nguy hiểm.

Văn Vũ Nghiên quay đầu trừng mắt với Tần Dương, nhẹ giọng nói:

- Quả thật tôi có chút sợ hãi, nhưng việc thế này, tôi nghĩ bất cứ ai cũng đều cảm thấy hoảng sợ. Nhưng thế giới này sẽ không vì nỗi sợ của chúng ta mà ngừng chuyển động, người xấu cũng sẽ không vì nỗi sợ của chúng ta mà ngừng làm việc ác.

Tần Dương có chút lú lẫn nhìn Văn Vũ Nghiên, hắn có hơi không nắm được ý nghĩa mà Văn Vũ Nghiên muốn biểu đạt qua câu nói này.

Văn Vũ Nghiên cũng tựa hồ biết mình nói có chút lộn xộn, dừng lại một chút, đưa tay ra chỉnh lại đầu tóc, thản nhiên cười một tiếng.

- Hàn Thanh Thanh là bạn của cậu, ý tôi là trước đó khi hai người gặp phải nguy hiểm…

Tần Dương gật đầu:

- Phải. Bây giờ…cũng vậy.

Văn Vũ Nghiên hé miệng cười nói:

- Chúng ta cũng là bạn bè mà, giữa bạn bè giúp đỡ lẫn nhau không phải điều nên làm sao. Cho dù vì bạn bè mà chịu đựng một chút nguy hiểm thì có sao đâu. Lẽ nào vì thân phận của cậu, vì cậu có nguy hiểm mà tôi phải tránh xa cậu, thậm chí không được làm bạn bè nữa?

Tần Dương cười khổ:

- Ít ra cũng phải cách xa một chút, tóm lại là một cách an toàn.

Văn Vũ Nghiên lắc đầu:

- Vậy thì không có nghĩa lý gì.

Tần Dương bất lực nói:

- Tính mạng an toàn rốt cuộc là số một, những thứ khác đều có thể xếp sau. Hơn nữa, không phải nói tránh xa một chút thì không làm bạn bè nữa.

Văn Vũ Nghiên trợn mắt nhìn Tần Dương:

- Đến nhà cậu rồi!

Tần Dương thấy bộ dạng thở gấp của Văn Vũ Nghiên, biết lời nói của mình có chút kích thích Văn Vũ Nghiên rồi. Giống như cô nói, sợ chắc chắn là rất sợ, nhưng cô không muốn vì nguyên nhân này mà xa lánh mình.

Hoặc là, vừa rồi cô còn hỏi đến Hàn Thanh Thanh, đã nghĩ đến những thứ khác sao?

Tần Dương bất đắc dĩ xuống xe:

- Cảm ơn cậu đưa tôi về, quay về nghỉ ngơi cho khỏe đi, chút nữa tôi sẽ gọi điện cho cậu!

Văn Vũ Nghiên hừ một tiếng, quay đầu liếc Tần Dương một cái:

- Đi đây!

Tần Dương nhìn bóng dáng đuôi xe của Văn Vũ Nghiên, ánh mắt có chút phức tạp. Hắn không muốn nói như vậy, nhưng hắn hi vọng bạn bè của mình đều an toàn không việc gì, sẽ không vì việc của mình mà chịu thương tổn.

Bất kể là Văn Vũ Nghiên hay Hàn Thanh Thanh, hoặc là người khác…
Bình Luận (0)
Comment