Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 615 - Chương 625: Kẻ Này Muốn Giết Chết Cậu

Chương 625: Kẻ này muốn giết chết cậu
 

Lúc Tần Dương mở mắt ra, người vẫn còn vẻ ngây ngốc.

Mình là ai?

Mình đang ở đâu?

Mấy giây sau, hình ảnh trong đầu của Tần Dương hiện lên như một đoạn slideshow, sau đó mọi thứ đều định thần lại.

Mình thi đấu với Danny, sau đó mình rơi vào trạng thái cuồng bạo kì dị, mình rất bạo lực tàn nhẫn đánh bại Danny, sau đó mình bị hôn mê.

Không phải mình ngất xỉu trước mặt Văn Vũ Nghiên sao, tỉnh lại thế nào hẳn cũng phải ở trong bệnh viện chứ. Nhưng ở đây hoàn toàn không giống bệnh viện, ngược lại giống với nhà của ai đó?

Tần Dương nâng tay mình lên, phát hiện hai tay của mình được băng bó chỉnh tề, hiển nhiên đã được xử lý.

Đã đến bệnh viện rồi?

Vậy bây giờ mình đang ở đâu?

Tần Dương từ trên giường đứng dậy, phát hiện bên ngoài sáng trưng, đồng nghĩa với việc mình đã ngủ rất lâu rồi. Tần Dương lắc lắc đầu, phát hiện đầu óc vẫn có chút choáng váng như cũ.

Tần Dương kéo cửa phòng ra, trên ghế sofa ở phòng khách có hai người ngồi, khi nghe thấy tiếng mở cửa thì đồng thời quay đầu lại.

Văn Vũ Nghiên.

Tư Đồ Hương.

Hai khuôn mặt quen thuộc, nhưng Tần Dương lại hoàn toàn ngây ngốc!

Sao Tư Đồ Hương lại ở đây, sao lại ngồi cùng với Văn Vũ Nghiên!

Ặc…

Trong đầu Tần Dương chớp mặt hiện ra một suy nghĩ, lẽ nào mình ngất xỉu, Tư Đồ Hương đã ra tay với mình rồi?

Nghĩ đến điều này, biểu cảm của Tần Dương cũng có chút bất lực.

- Tần Dương, cậu tỉnh rồi à, cậu không sao chứ?

Trên mặt Văn Vũ Nghiên hiện ra vẻ vui mừng, từ trên ghế sofa đứng dậy.

Tần Dương mỉm cười bước ra ngoài:

- Uhm, tỉnh rồi. Hình như không sao, chỉ là đầu còn chút choáng váng, chắc do ngủ nhiều…Đây là đâu, sao các người lại ở đây?

Tư Đồ Hương cười híp mắt nhìn Tần Dương:

- Chúng ta đều nhau rồi nhé.

Tần Dương cười khổ:

- Được thôi, hòa thì hòa. Cô cũng thật là theo dõi sát sao, một chút cũng không lơi là.

Lạc hậu phải thừa nhận, bị đánh phải đứng vững. Nếu sự việc đã như vậy, dĩ nhiên Tần Dương sẽ không tranh luận với Tư Đồ Hương hành động của cô có phải là thừa nước đục thả câu hay không. Nếu mọi người là đối thủ của nhau, ai quan tâm bạn có đang ở trạng thái ổn định hay không?

Tư Đồ Hương cười nói:

- Thật ra cậu nên cảm ơn tôi theo dõi cậu chặt chẽ. Nếu không, e là cậu đã chết rồi.

Sắc mặt của Tần Dương hơi thay đổi một chút, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:

- Có chuyện gì sao?

Văn Vũ Nghiên ở bên cạnh vội vàng nói:

- Tối qua sau khi cậu ngất đi, tôi và Kiều Vi đã đưa cậu đến bệnh viện Thị Nhất cấp cứu. Sau đó cậu ở lại bệnh viện còn Kiều Vi quay về. Tôi ở bệnh viện trông nom cậu, kết quả nửa đêm, tôi bị tiếng vang làm kinh động, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác dài màu trăng bịt khẩu trang đứng trước giường tiêm thuốc cho cậu. Vì hắn không mở đèn, tôi không cảm nhận được sự bất thường. Vốn dĩ tôi định chạy ra ngoài kêu cứu, kết quả hắn lại trực tiếp bắt tôi lại rồi đánh ngất đi. Sau đó tôi bị điện thoại làm thức tỉnh. Quả thật Tư Đồ Hương tiểu thư dùng điện thoại của cậu gọi điện cho tôi, nói với tôi cô ấy đã cứu cậu, sau đó tôi liền chạy đến đây.

Tần Dương lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn Tư Đồ Hương:

- Vậy người đàn ông đó thì sao?

Tư Đồ Hương thản nhiên nói:

- Tên đó là một người tu hành, thực lực rất mạnh. Tôi đuổi theo đụng vào xe của y, y nhận ra tôi theo dõi y, muốn giết tôi. Sau đó bị tôi giết chết, tôi bảo Thần Nguyên Thiên Hạc xử lý thi thể của y rồi. Có điều biển số xe y sử dụng, tướng mạo của y tôi đều chụp lại. Cậu có thể điều tra rốt cuộc là ai đã âm thầm đối phó cậu. Tôi nghĩ nếu y đã muốn giết chết tôi, vậy chắc cũng không có ý tốt với cậu.

Tâm trạng của Tần Dương có chút nặng nề, còn có người muốn âm thầm đối phó mình, thậm chí là không tiếc việc giết người!

Rốt cuộc là ai?

Ánh mắt của Tần Dương lướt qua Văn Vũ Nghiên, trong lòng dâng lên chút sợ hãi.

- Văn Vũ Nghiên, cậu có bị thương không?

Văn Vũ Nghiên lắc đầu một cái:

- Không có, hắn chỉ đánh tôi ngất đi mà thôi.

Văn Vũ Nghiên suy nghĩ một chút, bổ sung nói:

- Lúc ấy hắn đeo khẩu trang, bịt mặt kín mít, tôi cũng không nhìn thấy mặt của hắn. Có lẽ vì vậy mà hắn không giết người diệt khẩu.

Tư Đồ Hương phụ họa nói:

- Có thể lắm, lúc tôi nhìn thấy y, y đã cởi bỏ áo khoác dài, tháo khẩu trang ra, tôi đã nhìn thấy tướng mạo của y nên y không muốn bại lộ thân phận, liền giết tôi!

Tần Dương ừ một tiếng, trong lòng dâng lên một chút vui mừng. Tần Hoaật Văn Vũ Nghiên không nhìn thấy mặt của gã, nếu không, với bộ dạng ra tay giết Tư Đồ Hương không chút do dự của kẻ này, giết Văn Vũ Nghiên cũng chỉ việc thuận tay mà thôi.

- Cô đưa hình kẻ đó cho tôi, tôi sẽ tìm cách điều tra.

Tư Đồ Hương gửi hình ảnh và biển số xe cho Tần Dương, sau đó hỏi:

- Trước đó cậu gặp phải tai nạn xe, suýt nữa đi đời rồi. Lúc đó cậu còn nghi ngờ là tôi làm, bây giờ cậu lại bị người ta bắt cóc, hơn nữa đối thủ còn là người tu hành có thực lực mạnh mẽ, xem ra ngoài trừ tôi, cậu còn có đối thủ đấy. Với lại đối thủ này không như tôi, chỉ cạnh tranh thắng bại với cậu, kẻ này một lòng muốn giết chết cậu.

Văn Vũ Nghiên trợn to hai mắt:

- Tai nạn xe! Tần Dương, cậu bị tai nạn xe lúc nào vậy!

Tần Dương liếc Tư Đồ Hương, cười khổ nói:

- Chính là lần trước sau khi rời khỏi nhà cậu, ở con đường cách nhà cậu không xa, có người mua chuộc tài xế xe tải bị ung thư thời kỳ cuối lái xe đụng tôi. Có điều tôi phản ứng nhanh, nhảy ra ngoài, cũng vì vậy mà chiếc xe hoàn toàn bị hỏng.

Lúc này Văn Vũ Nghiên mới định thần lại, ánh mắt nhìn về phía Tần Dương có chút phức tạp:

- Chả trách cậu phải đổi xe. Trước đó cậu nói sợ gặp phải vấn đề, thì ra không phải vấn đề của chiếc xe mà là mạng người…Sao cậu lại giấu tôi?

Tần Dương sờ lỗ mũi, hơi có chút lúng túng giải thích:

- Quan trọng là không muốn cậu lo lắng. Dù sao việc này cũng không liên quan gì đến cậu.

Văn Vũ Nghiên mím môi một cái, không nói nữa. Nhưng thần sắc trong mắt lại cho thấy việc này rõ ràng sẽ không trôi qua như vậy. Chỉ vì Tư Đồ Hương vẫn còn ở bên cạnh nên tạm thời không nói.

Tần Dương quay đầu nhìn về phía tsh, vẻ mặt có chút phức tạp:

- Sao cô lại cứu tôi? Nếu tôi bị người ta giết chết, không phải cô trực tiếp thắng sao?

Chiếc cằm xinh xắn trắng trẻo của Tư Đồ Hương khẽ nâng lên một chút:

- Cho dù cậu chết rồi cũng là người khác giết cậu, không phải tôi đánh bại cậu. Đây là hai việc khác nhau.

Tần Dương trầm mặc mấy giây, chăm chú nhìn Tư Đồ Hương:

- Cô muốn đánh bại trước mặt tôi?

- Dĩ nhiên!

Tư Đồ Hương hừ lạnh nói:

- Tôi nhất định có thể đánh bại cậu!

Tư Đồ Hương hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Cậu từng nói chúng ta là đối thủ, nhưng không phải kẻ thù. Nhìn thấy cậu bị người ta bắt đi giết chết, trong lòng tôi không thể cho qua đơn giản như vậy. Huống hồ cứu được cậu, cậu cũng xem như rơi vào tay tôi một lần, không tính là lỗ vốn.

Tần Dương yên lặng mấy giây:

- Cô có ơn cứu mạng tôi, nhưng sự việc liên lụy đến sư môn, ván cuối cùng tôi nhất định cũng sẽ dốc hết sức ứng pho!

Tư Đồ Hương hừ lạnh nói:

- Lẽ nào tôi cứu cậu mà còn trông mong ván cuối cùng cậu cố ý thua nhường cho tôi sao. Thắng hay thua nằm trong tay chúng ta, vẫn là câu nói đó, tôi nhất định sẽ thắng.
Bình Luận (0)
Comment