Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 620 - Chương 630: Cây Muốn Lặng Mà Gió Chẳng Ngừng

Chương 630: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng
 

Trong lòng của Tần Dương hơi hưng phấn. Dù loại biến dị này không biết sẽ dẫn đến hậu quả gì nhưng hiện tại có vẻ như mọi thứ đang trở nên mạnh mẽ hơn, tựa như tố chất thân thể của mình.

Tần Dương đứng lên, đi vào phòng ngủ lấy một con dao gọt trái cây.

Hắn dùng tay phải cầm dao, đặt lưỡi da nhẹ nhàng ở mu bàn tay trái, hơi dùng sức và chuyên chú cảm nhận.

Rõ ràng da dẻ cảm nhận được áp lực nhưng không thấy được sự bén nhọn mà lưỡi dao như hơi bị kẹt. Dường như lớp da này đã cứng hơn.

Tần Dương tăng áp lực lên rồi khẽ kéo ngang.

Trước đây, hành động này có thể cắt đứt da tay của Tần Dương và khiến hắn chảy máu nhưng bây giờ, lúc nhìn kĩ thì Tần Dương mới kinh ngạc nhận ra rằng trên mu bàn tay chỉ có một đường ngấn trắng.

Con dao gọt trái cây cũng không thể nào cắt đứt lớp da nhìn như rất mỏng manh kia.

Nghĩ đến việc mình bị tác động bởi một yếu tố bí ẩn mà biến dị, giống như lời sư phụ nói, biến dị này khiến cho tố chất thân thể trở nên mạnh mẽ như người tu hành phương tây kéo theo mật độ cơ bắp tăng lên, độ cứng của xương cốt cũng cao hơn, tốc độ phản ứng cũng tăng vọt.

Đối với một người tu hành thì đây là điều tốt.

Thế nhưng rốt cuộc loại biến hóa này sẽ dẫn tới kết quả gì?

Nó sẽ khiến mình biến thành hình dạng gì?

Liệu mình có thể biến thành một người mọc toàn vảy như đám quái vật kia.

Nghĩ đến đây, Tần Dương cảm thấy hơi lo lắng.

Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Tần Dương cũng không tìm ra được biện pháp hữu hiệu nào, ngay cả công nghệ tiên tiến của Long Tổ cũng không thể tìm ra dấu hiệu gì bất thường cơ mà …

Cứ chờ xem đã.

Chí ít, hiện tại, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tình trạng cuồng bạo thì cũng không có vấn đề gì tiêu cực.

Cứ kệ nó, đi học thôi, nằm trong ký túc xá cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Lúc Tần Dương xuất hiện ở trong phòng học, ánh mắt của chúng bạn nhìn vào hắn đã khác nhiều so với khi xưa.

Số lượng người đứng xem trận quyết đấu giữa Tần Dương và Danny không ít nên mặc dù không được ghi hình nhưng mọi người đều đã chứng kiến toàn bộ quá trình.

Va chạm nảy lửa, máu vẩy tóe loe, không khí bạo lực đều khiến đám người vây xem rung động.

Ở trong mắt mọi người, Tần Dương là một cao thủ ẩn thế, lẳng lặng ẩn mình trong mọi người. Điều này làm mọi người phải nhìn Tần Dương bằng con mắt khác.

- Lão đại, sao không nghỉ ngơi nhiều một chút, tôi nghĩ tay của cậu bị thương không nhẹ đâu.

Tần Dương khua khua hai nắm đấm vẫn đang quấn gạc, mỉm cười nói:

- Tôi là người biết y thuật mà. Không sao đâu, mọi thứ sẽ ổn nhanh thôi.

Dù tay của Tần Dương đã bình phục nhưng hắn vẫn dùng băng gạc để che giấu tai mắt của mọi người.

Việc một vết thương khủng khiếp như thế khỏi hẳn sau một ngày là một sự kiện cực kì khó tin. Ngay chính bản thân Tần Dương cũng phải kinh hãi thì người khác nhìn vào chắc sẽ coi hắn như quái vật.

Đám người Hà Thiên Phong cũng không biết về vụ bắt cóc Tần Dương sau đó mà chỉ quan tâm đến trận chiến kịch liệt trước đó.

- Tên Danny kia hẳn là phải nghỉ học rồi. Tôi nghe nói hắn chuẩn bị trở về nước Mỹ.

Tần Dương sửng sốt:

- Về Mỹ?

Hà Thiên Phong ừm một tiếng:

- Thời gian trao đổi học tập cũng chỉ kéo dài mấy tháng. Thời gian này cũng đã qua rồi, chẳng qua Danny muốn ở lại để khiêu chiến cậu, lấy lại thể diện nên mới lưu lại. Đáng thương là lần đầu bị đánh bại, lần thứ hai bị đánh đến thảm hại. Tôi đồ rằng thằng này chẳng dám đường hoàng trở về mà phải đeo mo rồi lén lút trở về cho đỡ xấu hổ.

Tần Dương cười nói:

- Thực ra Danny rất lợi hại, nếu không phải tôi gặp được kỳ ngộ thì quả thật không đánh lại được.

- Ha ha, ai mà chẳng có tuyệt chiêu. Dù nói thế nào thì cậu cũng thắng. Sau trận chiến đó, cậu có thể coi là bá chủ của trường, tôi đồ rằng không ai dám lớn tiếng với cậu nữa. Ha ha.

Tần Dương lườm Hà Thiên Phong một cái rồi cười nói:

- Cũng không nhất định. Trong trường học có rất nhiều cao thủ, ngọa hổ tàng long. Nếu quả thật bọn họ đều lộ diện thì cậu chắc là sẽ bị hù chết.

Hà Thiên Phong cười hắc hắc:

- Thế thì đã sao. Họ nhiều lắm cũng chỉ 20 tuổi. Dù có luyện võ từ trong bụng mẹ đi nữa thì có thể lợi hại hơn cậu ư? Tôi không tin có người lợi hại hơn cậu đâu. Không phải mấy người Hà Bằng Phi cũng thừa nhận cậu lợi hại hơn sao?

Tần Dương cười ha ha:

- Việc tu hành chủ yếu là để cường kiện thân thể, để có năng lực bảo vệ bản thân và những điều mình trân trọng chứ không phải để tranh cường háo thắng, bắt nạt người khác.

Hà Thiên Phong thấp giọng nói:

- Dù sao đi nữa thì cậu đang là nhân vật nổi tiếng nhất trường. Cậu có cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn cậu có gì khác trước không?

Tần Dương cũng chỉ đành cười khổ. Con mắt là của người ta, chẳng lẽ mình có thể ép buộc họ nhìn mình như cũ được sao.

Sư phụ sắp tới để hỗ trợ mình tu hành nên sắp tới mình nên cố gắng khổ tu, hành sự khiêm tốn một thời gian.

Tần Dương muốn khiêm tốn nhưng phiền phức vẫn cứ kéo tới.

Khi đồng hồ điểm 8 giờ tối, Tần Dương nhận được điện thoại của Trương Long.

- Tần tiên sinh, hiện tại cậu có rảnh không?

Tần Dương ừ một tiếng:

- Tìm tôi có chuyện gì à?

Giọng của Trương Long hơi bối rối:

- Nếu Tần tiên sinh có thời gian thì phiền cậu đến một bến tàu. Ở đó có một sự việc phiền phức cần cậu giúp đỡ. À, rồi hôm nào tôi sẽ mời cậu uống rượu.

Uống rượu?

Con mắt của Tần Dương hơi híp, ánh lên vẻ lạnh lùng.

- Uống rượu à, tốt thôi. Tửu lượng của ông có thể chịu được mấy bình?

- Một bình thôi. Tửu lượng của tôi chỉ trụ được một bình.

- Được, tôi tới ngay.

Tần Dương cúp điện thoại rồi lập tức lái xe về nhà. Tại đây, hắn mở tủ sắt ra, giắt súng lục vào thắt lưng, rồi lấy ra mấy thứ "đồ chơi nhỏ" khác. Sau khi trang bị từ đầu đến chân, hắn lái xe về hướng bến tàu.

Trương Long đang đứng ở trên bến tàu, sau lưng hắn là một người đàn ông mặt chữ Quốc đang lạnh lùng nhìn Tần Dương tiến lại gần.

Xe của Tần Dương dừng ngay trước mặt hai người, ánh đèn pha rọi trên mặt họ. Tần Dương ngồi trong xe, nở nụ cười lạnh.

Ngô Đạt!

Quả nhiên thằng này hạ thủ với Trương Long.

Tần Dương đi xuống xe, bình tĩnh đi tới trước mặt hai người.

Trương Long nhìn thấy Tần Dương xuất hiện thì trên mặt không che giấu nổi sự hưng phấn. Nhưng khi ngó đến hai cánh tay của Tần Dương đang băng bó thì sắc mặt của hắn lại hơi hoảng hốt.

- Tần tiên sinh.

Tần Dương ừm một tiếng, nhàn nhạt hỏi:

- Đã có chuyện gì xảy ra?

- Không có chuyện gì. Chẳng qua là tao muốn tím mày tâm sự thôi.

Trương Long chưa kịp nói gì thì Ngô Đạt cũng đã tiến về trước hai bước, hất cằm, vẻ mặt đắc ý tựa như đang nhìn con mồi vừa sập bẫy.

Con mắt của Tần Dương hơi híp lại, không quản đến kẻ này mà hỏi Trương Long:

- Chỉ có mình hắn thôi à.

Trương Long bước nhanh lại gần, thở dài một hơi, vội vàng lắc đầu:

- Chỉ có mình hắn thôi.

Ngô Đạt nghe thấy đoạn đối thoại của hai người thì trong lòng dâng lên một dự cảm không ổn.

Dường như Tần Dương không hề kinh hãi trước sự xuất hiện của mình.

Thậm chí hắn không thèm hỏi mình là ai.

Ngô Đạt đang muốn mở miệng hỏi thì Tần Dương đã quay đầu, lạnh lùng nói:

- Ngô Đạt, mày chuẩn bị báo thù cho thằng sư đệ phế vật kia sao?
Bình Luận (0)
Comment