Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 621 - Chương 631: Kinh Ngạc

Chương 631: Kinh ngạc
 

Ngô Đạt như nằm mơ.

Mặc dù bản thân mình đã âm thầm theo dõi Tần Dương, cố gắng tìm hiểu bối cảnh của hắn nhưng kẻ này vẫn luôn trốn trong trường học không ló đầu ra nên Ngô Đạt chỉ đành bắt Trương Long để dẫn dụ Tần Dương.

Thế nhưng mình chưa bao giờ đối mặt Tần Dương, làm sao hắn có thể gọi tên mình?

Hắn hỏi Trương Long về việc mình có phải chỉ có một mình không là nhằm mục đích gì?

- Làm sao mày biết tên tao?

Khóe miệng của Tần Dương nở nụ cười lạnh:

- Mày cứ vênh váo đi theo Chu Xương như thế thì biết tên mày chắc khó lắm?

Sắc mặt của Ngô Đạt trầm xuống:

- Bọn mày giám sát Chu Xương.

Tần Dương lạnh lùng đáp:

- Nếu không thì làm sao bọn tao biết rõ Chu Xương sẽ tìm ai đến trả thù. Hắn đã từng nói rằng sẽ không buông tha cho tao.

Ngô Đạt kinh ngạc nhìn Tần Dương rồi lại liếc sang Trương Long:

- Lúc Trương Long gọi điện thoại cho mày, mày đã biết rằng tao ở bên cạnh rồi?

Trương Long đứng ở bên cạnh cười hắc hắc:

- Tần tiên sinh đã sớm đoán trước được rằng mày nếu không ra tay được với cậu ấy thì sẽ tìm đến tao cho nên đã thỏa thuận với tao về một ám hiệu. Vừa rồi, lúc gọi điện, tao đã nói sơ qua tình hình cho cậu ấy. Nếu không phải chúng ta đã sớm hẹn trước thì dù mày có bắt được tao, tao cũng không sẽ phối hợp với mày để dẫn dụ Tần tiên sinh đâu.

Ngô Đạt trợn tròn hai mắt:

- Khó trách vừa rồi bọn mày nói chuyện khó hiểu như thế. Uống rượu là ám chỉ tao à?

Trương Long đắc ý nói:

- Trúng phóc! Tao mời Tần tiên sinh uống rượu là muốn ám chỉ chi cậu ta rằng tao đang gặp phiền phức, có người đã tóm được tao.

Cậu ấy hỏi tao uống được bao nhiêu thì tao bảo một để ám chỉ có một người. Buồn cười là mày còn vênh váo ra tay kín kẽ nhưng thực tế thì tất cả đều nằm trong tay tao.

Ngô Đạt nghe Trương Long nói xong thì choáng váng mặt mày.

Mẹ kiếp. Mới vừa rồi khi nhìn thấy Tần Dương một mình đến đây, bản thân mình còn đắc ý vì thủ đoạn cao minh của mình. Bây giờ ngẫm lại mới thấy thật nực cười.

Ngô Đạt nhìn Tần Dương đến một mình thì lo lắng nhìn xung quanh.

Tần Dương lạnh lùng nói:

- Không cần nhìn đâu. Tao đến một mình.

Ngô Đạt không nhìn nữa, hỏi với vẻ hồ nghi:

- Nếu mày đã biết tao ở đây thì sao lại dám đến một mình?

Tần Dương cười ha ha:

- Chẳng qua mày chỉ là một đệ tử không ra gì của Cực Quang Môn mà thôi, chẳng lẽ tao còn cần tìm người giúp?

Khuôn mặt vốn xanh lét của Ngô Đạt đỏ bừng lên, trong mắt không kìm nổi sự giận dữ.

Mình đang bị miệt thị một cách công khai!

Đối phương chẳng qua chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi mà dám coi thường mình như thế. Thằng này đáng chết!

Ánh mắt của Ngô Đạt nhìn chằm chằm Tần Dương, trên mặt nở một nụ cười hung ác:

- Thằng ranh, mày đừng tưởng bằng việc dễ dàng đánh bại sư đệ Chu Xương của tao mà có thể vênh váo. Nếu mày đã đến thì tao sẽ cho mày trả giá về sự ngông cuồng này.

Trương Long đứng bên cạnh cảm thấy hơi lo lắng.

Hắn biết Tần Dương lợi hại hơn Chu Xương rất nhiều nhưng nếu Ngô Đạt đã tìm đến thì hẳn thực lực mạnh hơn Chu Xương nhiều lắm. Hôm nay Tần Dương đang quấn gạc ở tay, hẳn là đang bị thương, liệu hắn có thể đánh thắng Ngô Đạt hay không?

Bản thân mình đã lén thông báo mà tại sao hắn lại chỉ đến đây một mình?

Chẳng lẽ hắn không biết gọi hội đến giúp sao?

Tần Dương hơi nghiêng đầu:

- Vì báo thù cho sư đệ mà mày cũng chuẩn bị kĩ lưỡng đấy. Mày định lừa tao đến chỗ vắng vẻ này để giải quyết cả Trương Long và tao luôn à.

Ngô Đạt nhìn thấy vẻ bình tĩnh của Tần Dương thì lòng tin cũng hơi xao động. Thế nhưng nghĩ kĩ thì dù đối phương có lợi hại như thế nào thì cũng chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi, có thể lợi hại đến mức nào cơ chứ?

Ngô Đạt quyết tâm liều mạng nên không thèm đếm xỉa đến Tần Dương, chỉ cười lạnh:

- Đúng, là do mày ác độc đánh cho sư đệ của tao thành phế nhân. Thế nên mày phải trả giá đắt.

Tần Dương cười cười:

- Tốt rồi, hiểu được mục đích của mày càng tốt, trước giờ tao luôn là người nói đạo lý.

Ngô Đạt nhìn thấy nụ cười trên mặt Tần Dương thì càng bất an:

- Tại sao mày lại cần hiểu rõ mục đích của tao?

Câu hỏi này của Ngô Đạt hoàn toàn là vô thức do sự bất an trong lòng thôi thúc bởi hắn muốn biết Tần Dương đang nghĩ gì.

Nụ cười trên mặt Tần Dương càng tươi:

- Hiểu được mục đích của mày thì tao mới có thể giết ngày. Nếu mày chỉ muốn đánh tao thì việc tao giết mày sẽ hơi quá có đúng không? Dù sao tao luôn là người nói đạo lý.

Ngô Đạt lạnh cả tim, đột nhiên cảm thấy trong nụ cười của Tần Dương toàn là ác ý.

Ngô Đạt cảm thấy mình không thể nói tiếp nữa, nếu không thì sợ dũng khí để động thủ cũng không còn.

- Thằng ranh, dám dọa tao à, chết đi!

Ngô Đạt hét lớn một tiếng rồi vọt về phía Tần Dương, đưa tay chộp vào người hắn.

Tần Dương khoát tay, vung cú đấm về mặt của Ngô Đạt.

Cú đấm này của Tần Dương nhìn thì không nhanh, cảm giác cũng không mạnh, dường như thể hiển rằng thực lực của Tần Dương hơi yếu.

Con mắt của Ngô Đạt sáng lên, lòng bàn tay lật ngược, chộp vào nắm đấm của Tần Dương, trong miệng hừ lạnh:

- Tưởng mày lợi hợi như nào…

Lời vừa phát ra, Ngô Đạt cũng đã chộp vào nắm đấm của Tần Dương. Hắn định bụng sau khi chộp được sẽ xoay một cái để phế bỏ một cánh tay của Tần Dương. Thế nhưng khi vừa chạm vào, một dòng điện cực mạnh lập tức truyền vào người hắn.

- A!

Ngô Đạt như bị điện cao thế giật, cả người bay ra ngoài, thân thể còn run rẩy.

Tần Dương cười lạnh lùng, cất bước đi về phía trước, tóm lấy thân thể còn đang run rẩy của Ngô Đạt rồi ném hắn đập trên mặt đất tựa như đang đấu vật.

Ầm!

Trong miệng của Ngô Đạt hộc máu. Đòn vừa rồi của Tần Dương không hề lưu thủ nên lục phủ ngũ tạng của Ngô Đạt dường như đã bị thương nặng. Còn xương cốt thì không rõ có gãy không.

Hai mắt của Ngô Đạt trợn to, con ngươi lồi cả ra, không che giấu được sự sợ hãi và kinh ngạc.

Hắn không hiểu được chuyện gì đã xảy ra, cái gì đã đánh mình.

Làm sao mình lại bị điện giật.

Tần Dương đi đến trước mặt Ngô Đạt đang nằm co quắp, ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt hắn.

- Hiện tại tao muốn biết sau khi Chu Xương bị đánh tàn phế thì mày ra tay báo thù. Thế thì sâu khi mày chết, ai sẽ báo thù cho mày?

Trương Long đứng bên cạnh nhìn thấy màn giao đấu vừa rồi thì mắt chữ A mồm chữ O.

Chuyện gì đã xảy ra?

Tại sao Ngô Đạt vừa ra tay đã bị đánh ngã?

Trước đó không phải thằng này còn ra vẻ trâu chó hay sao?

Sự tình vừa phát sinh khiến người xem khó mà hiểu nổi. Tựa như Tây Môn Xuy Tuyết múa kiếm nửa ngày khiến ánh kiếm ngập trời, uy lực kinh người nhưng kẻ đứng đối diện không làm gì một lúc lâu đột nhiên rút súng bắn vào đầu hắn…
Bình Luận (0)
Comment