Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 622 - Chương 632: Kiếp Sau Làm Một Người Tốt

Chương 632: Kiếp sau làm một người tốt
 

Ngô Đạt hoảng sợ nhìn Tần Dương ở trước mặt, ánh mắt tựa như nhìn thấy ma quỷ địa ngục.

- Đừng giết tôi! Là Chu Xương dùng tiền thuê tôi giết cậu, là hắn sai khiến…

Tần Dương hơi sũng sờ, trên mặt hiện ra biểu cảm có chút châm chọc.

- Vốn dĩ tưởng rằng các người là huynh đệ tình sâu chứ, sư huynh ra tay báo thù cho sư đệ, làm cả nửa ngày, vẫn là một cuộc mua bán!

Ngô Đạt giẫy giụa nâng nửa thân trên lên:

- Cậu hãy tha cho tôi, tôi đưa hết tiền cho cậu.

Tần Dương híp mắt:

- Y bỏ bao nhiêu tiền để mua mạng của tôi?

- Năm triệu, ứng trước hai triệu, tôi đưa hết hai triệu cho cậu, hãy tha cho tôi một đường sống đi.

Tần Dương lạnh lùng nói:

- Năm triệu, y đúng là chịu chơi, xem ra làm xằng làm bậy kiếm được không ít tiền. Trước đó vốn không phải việc của tôi nên tha cho y một mạng, không ngờ y lại thuê người giết tôi, vậy thì chính là chuyện của tôi rồi. Ngô Đạt, cậu yên tâm, sư đệ của cậu rất nhanh sẽ đến cứu cậu thôi!

Ngô Đạt nghe thấy Tần Dương nói như vậy, trên mặt càng kinh hoàng, vì Tần Dương muốn giết hắn!

- Cậu, cậu tha cho tôi đi. Chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi có thể vì cậu làm bất cứ chuyện gì. Tôi…tôi sẽ đi giết Chu Xương…

Tần Dương đi đến sau lưng y, hai tay ôm lấy cổ của y, ghé miệng sát lỗ tai của Ngô Đạt.

- Người làm việc sai trái thì phải trả giá…Kiếp sau làm một người tốt đi!

- Rắc rắc!

Hai tay Tần Dương vặn một cái, cổ của Ngô Đạt bị Tần Dương làm gãy một cách dứt khoát, âm thanh cầu xin tha mạng cũng đột nhiên đứt đoạn.

Trương Long ở bên cạnh nhìn cảnh này, bỗng nhiên cảm thấy cả người có chút lạnh.

Sợ hãi!

Không ngờ Tần Dương giết chết Ngô Đạt một cách dứt khoát ngay trước mặt mình!

Mình đã nhìn thấy mọi thứ, liệu có bị diệt khẩu không?

- Tần tiên sinh…

Tần Dương đứng lên, thấy sắc mặt Trương Long kinh hoàng bất an, cười hời hợt nói:

- Sợ sao?

Trương Long nuốt từng ngụm nước bọt, có chút chật vật nói:

- Cậu đã giết y…

Tần Dương bình tĩnh nói:

- Nếu y đã muốn giết tôi, đương nhiên tôi phải giết y. Đây chính là thế giới của người tu hành, đơn giản trực tiếp. Lẽ nào tôi phải tha cho y, để y tìm cơ hội lần sau trả thù tôi?

Trương Long nhìn ánh mắt bình tĩnh của Tần Dương, hình như không có ý định diệt khẩu, ổn định tinh thần một chút hỏi:

- Vậy thi thể của y…Sau này liệu có phiền phức không?

- Y là người của Cực Quang môn, nếu không xử lý, dĩ nhiên sẽ rắc rối. Nên việc này cần phải giải quyết dứt khoát, tôi không muốn để lại mối họa nào.

Trương Long theo bản năng nuốt từng ngụm nước bọt, chủ động mở miệng nói:

- Tần tiên sinh, hay là cậu đi trước đi, thi thể của y tôi sẽ tìm cách xử lý gọn gàng…

Tần Dương cười nói:

- Tôi nói xử lý, không phải đơn thuần là xử lý thi thể của y. Cậu có sợ không, nếu không sợ thì ở đây đợi với tôi. Nếu sợ thì đi trước. Tối nay cậu chưa hề trải qua việc gì, không biết gì cả.

Tuy Trương Long không hiểu đợi chờ mà Tần Dương nói có ý gì, nhưng vẫn không chút do dự trả lời:

- Đương nhiên tôi sẽ ở đây cùng Tần tiên sinh.

Tần Dương gật đầu một cái, không nói gì thêm nữa, trực tiếp móc di động ra, gọi đến một số điện thoại.

- Alo, là Triệu môn chủ Triệu Huy phải không?

Mọt giọng nói thô dày vang lên trong điện thoại:

- Phải, cậu là ai?

Giọng của Tần Dương hòa nhã nói:

- Tôi là Tần Dương, đệ tử của Ẩn Môn, Mạc Vũ là sư phụ của tôi.

Môn chủ Triệu Huy của Cực Quang Môn đột nhiên có chút nhiệt tình:

- À à, Tần tiên sinh à. Muộn thế này tìm tôi có việc gì sao?

- Chút chuyện nhỏ, đệ tử Chu Xương trong môn phái của ông đánh cược với người ta, tôi ra tay thay cho người đó, ra tay có hơi nặng một chút. Chu Xương chi năm triệu tiền phí thuê sư huynh tên Ngô Đạt ra tay giết tôi…

- Cái gì?

Triệu Huy giật mình nói:

- Đây tuyệt đối là một hiểu lầm, tôi lập tức xử lý.

- Uhm, có thể cần ông phái người đến một chuyến. Vừa rồi Ngô Đạt mới trói bạn của tôi làm con tin, dụ tôi đến bờ sông. Nếu không phải tôi còn có chút thực lực, e là bây giờ đã chết rồi.

Triệu Huy bên kia trầm mặc một giây:

- Ngô Đạt thì sao?

Tần Dương thản nhiên trả lời:

- Lúc chiến đấu không thể nương tay, hắn đã bị tôi giết rồi. Tôi nghĩ việc này vẫn nên để nội bộ các ông xử lý thì tốt hơn. Nếu không, có quỷ mới biết liệu người của Ngô Đạt có tìm tôi gây sự báo thù thay hắn hay không. Đến lúc đó có thể mọi người đều rất phiền phức. Ông nói đúng không, Triệu môn chủ?

Giọng nói của Triệu Huy đột nhiên tăng thêm chút tức giận mơ hồ:

- Cậu đã giết Ngô Đạt?

Thanh âm của Tần Dương cũng hơi lạnh đi một chút:

- Tôi không giết hắn, hắn sẽ giết tôi. Nếu hôm nay tôi thật sự xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ sư phụ của tôi nhất định sẽ tìm đến Triệu môn chủ trò chuyện đàng hoàng, chỉ là không biết cả cái Cực Quang môn có chịu nổi không thôi.

Triệu Huy bên kia trầm mặc mấy giây, một hồi lâu sau nói:

- Các người ở đâu, tôi lập tức đến ngay.

Tần Dương nói ra vị trí, sau đó cúp điện thoại.

Tần Dương gọi cú này không hề tránh né Trương Long, nên Trương Long nghe rõ mồn một lời Tần Dương nói.

Đệ tử của Ẩn Môn?

Sư phụ?

Mặc dù Trương Long không biết gì đến chuyện của người tu hành, nhưng hắn cũng nghe hiểu vài điều. Ẩn Môn của Tần Dương nhất định rất lợi hại, sư phụ của hắn cũng rất lợi hại, lợi hại đến mức Cực Quang Môn gì đó của Ngô Đạt không thể chịu nổi…

Tần Dương cúp máy, rất tùy ý ngồi xuống một tảng đá ở ven đường.

- Có thuốc lá không?

Trương Long định thần lại, vội vàng móc ra gói thuốc của mình, rút ra một điếu đưa cho Tần Dương, sau đó giúp Tần Dương châm thuốc.

Tần Dương hút một hơi thuốc, nhả ra vòng khói, cười cười nói:

- Chờ một chút đi, người của Cực Quang Môn đến rồi thì chúng ta cũng không cần phí sức xử lý thi thể của Ngô Đạt nữa.

Trương Long thận trọng hỏi:

- Tần tiên sinh, cậu đã giết người của bọn họ, liệu bọn họ có ý định gì không?

Tần Dương cười cười:

- Có ý định cũng phải kiềm nén.

Ánh mắt của Trương Long sáng lên, câu nói này đã đủ trực tiếp, đủ thô bạo.

- Thứ nhất, tôi có lý. Thứ hai, nắm đấm của tôi to hơn bọn họ. Lẽ nào bọn họ còn dám tìm tôi báo thù sao. Nếu quả thật như vậy, thực lực của tôi có thể không vượt qua bọn họ, nhưng tôi còn có một sư phụ lợi hại. Cả Cực Quang Môn cộng lại cũng không dám khiêu khích sư phụ của tôi. Dĩ nhiên sư phụ của tôi đã đánh cho người của Cực Quang Môn một trận tơi bời rồi. Tôi nghĩ, chắc bọn họ còn nhớ rõ lắm.

Việc mà Tần Dương nói là do hắn nhìn thấy trong quyển sổ của Mạc Vũ. Ban đầu khi Mạc Vũ vào Trung Hải, trong khu vực rộng lớn của Trung Hải và khu vực xung quanh, tất cả gia tộc người tu hành hay các môn phái đều bị cuốn vào trận chiến đó. Giống như Lý gia, Hạ gia, Vương gia trước đây, ban đầu Cực Quang Môn cũng có tham dự, không tính là nhân vật tiếng tăng gì. Nhưng về sau có vài người cũng bị đánh cho một trận tơi bời. Bây giờ những người đó đã là phần tử cầm quyền của Cực Nhạc Môn, ví dụ như Triệu Huy.

Quan hệ này nói ra thực chất cũng không phải giao tình, mà là một cuộc thù oán. Nhưng việc báo thù cũng phải xét đến thực lực.

Có thực lực thì gọi là báo thù.

Không có thực lực thì gọi là tự tìm cái chết.

Trước đây Lý gia ở Tô Chu xung phong xông trận đi đầu tiên, không phải vì để báo thù hay sao? Kết quả thế nào?

Hai đệ tử kiệt xuất một người chết một người tàn tật, gia chủ cũng chết luôn. Tài sản trong nhà bị chơi xấu phá sản, thu mua, từ nhà giàu có chớp mắt lụn bại thành nghèo khó.

Có Lý gia làm gương, bây giờ còn có mấy ai dám tùy tiện ra tay?
Bình Luận (0)
Comment