Chương 633: Quá là ngầu
Triệu Huy phóng đến rất nhanh. Chỉ sau nửa giờ, hai chiếc xe lao vút qua màn đêm đen, đỗ kít lại trước mặt Tần Dương.
Năm nay Triệu Huy năm nay trạc năm mươi tuổi. Mày rậm, mắt to, tóc lưa thưa, mặc bộ đổ kiểu cổ, tay cầm chuỗi tràng hạt bằng đàn hương, nhìn qua có nét phiêu dật.
Đi theo sau Triệu Huy có ba người, đều tầm 40 tuổi, cách ăn mặc không đồng nhất.
Đám người Triệu Huy vừa đến thì nhìn ngay thấy Ngô Đạt đang nằm trên mặt đất.
Sắc mặt của Triệu Huy hơi sầm lại, hất cầm về một người đằng sau. Người đàn ông này hiểu ý, đi tới kiểm tra thân thể của Ngô Đạt.
Cổ bị vặn gãy - lý do này rất dễ nhận ra. Chỉ trong chốc lát, người đàn ông kia đã báo lại cho Triệu Huy.
Triệu Huy đi đến trước mặt Tần Dương, chắp tay:
- Tần tiên sinh!
Tần Dương mỉm cười chắp tay:
- Triệu môn chủ.
Triệu Huy không nói nhảm mà trầm giọng hỏi:
- Tôi muốn biết rõ mọi sự việc một cách cặn kẽ.
Tần Dương cười nói:
- Tổng giám đốc Trương hiểu chuyện này rất rõ. Hãy để ông ấy kể trước đi.
Trương Long đã có chuẩn bị từ trước liền tiến lên trước một bước, nói tóm tắt về mâu thuẫn giữa mình và Chu Xương, rồi lại kể về cuộc đánh nhau kia và việc Ngô Đạt bắt giữ mình để buộc Tần Dương đi đến đây. Tất nhiên, trong quá trình kể lại hắn cũng "trau chuốt" lại một tí.
Ví dụ như Ngô Đat bị Tần Dương giết chết trong lúc đang giao chiến, ví dụ như Ngô Đạt bức bách mình như thế nào.
Sau khi Trương Long dứt lời, Tần Dương nói tiếp:
- Chu Xương và Ngô Đạt đều là đệ tử Cực Quang môn, Chu Xương lợi dụng những gì mình học được ở quý phái để làm xằng làm bậy. Chưa nói đến bao nhiều nạn nhân khác chỉ riêng việc hắn thuê Ngô Đạt để giết tôi là chuyện hoàn toàn chính xác, ông có thể đến bệnh viện hỏi là rõ.
Trương Long kể rất rõ ràng khúc chiết, Triệu Huy cũng hiểu Chu Xương và Ngô Đạt là hạng người gì nên không hề hoài nghi.
Quá ngu ngốc!
Trong lòng Triệu Huy mắng thầm. Dây vào ai không dây, sao lại dây vào đệ tử Ẩn Môn?
Nếu đệ tử Ẩn Môn có thể bị giải quyết dễ dàng thì chỉ sợ cái môn phái này đã đứt đoạn truyền thừa lâu rồi, và trận chiến tại Trung Hải năm ấy cũng sẽ không tử thương thảm trọng như vậy.
Mặc dù trong lòng vẫn đang mắng nhiếc hai tên đệ tử đần độn nhưng sắc mặt của Triệu Huy vẫn có phần lạnh lùng:
- Tần tiên sinh, tôi muốn hỏi một chút. Lúc cậu giao đấu với Ngô Đạt có từng lộ ra thân phận không?
Tần Dương không hề đổi sắc mặt, đáp ngay tắp lự:
- Đương nhiên là tôi có nói rõ nhưng dường như không có tác dụng gì. Thậm chí hắn như kiểu cắn thuốc, nghe xong còn đánh hăng hơn như muốn giết chết tôi vậy.
Thanh âm của Tần Dương hơi ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Năm đó, lúc sư phụ tôi đến Trung Hải, Cực Quang môn có một số vị dường như không ưa Người, hoặc là Ngô Đạt cảm thấy thật hiếm hoi mới có cơ hội đơn đả độc đấu với tôi mà không bị người khác biết. Dù tôi là đệ tử của Ẩn Môn nhưng chỉ cần bí mật giết tôi thì sẽ khiến trưởng bối trong môn phải vui vẻ rồi trọng thưởng cho hắn chăng?
Sắc mặt của Triệu Huy thay đổi, trầm giọng nói:
- Tần tiên sinh không nên hiểu lầm. Quả thật năm đó chúng tôi có chút mâu thuẫn với Mạc tiên sinh. Nhưng đó là chuyện của 20 năm trước, làm sao chúng tôi lại cứ giữ mãi trong lòng được.
Tần Dương nhíu mày, nói tiếp:
- Ngô Đạt đã chết nên chuyện này cũng không cần nhắc lại nữa. Chỉ là tôi hi vọng sau này sẽ không xảy ra sự việc tương tự, dù là Chu Xương, Ngô Đạt hay bất cứ ai.
Triệu Huy cắn răng, trầm giọng gật đầu:
- Tần tiên sinh cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý việc này, chắc chắn sẽ không gây thêm phiền toái cho cậu.
Tần Dương chắp tay:
- Vậy thì làm phiền Triệu môn chủ rồi. Nếu ngày khác có cơ hội tôi rất mong được ngồi uống rượu cùng Triệu môn chủ.
Triệu Huy đáp lễ:
- Được, vậy tôi đi trước một bước.
- Đi thong thả.
Sắc mặt của Triệu Huy trầm như nước, quay về phía hai người đằng sau, nhẹ gật đầu. Hai người này lập tức mang thi thể của Ngô Đạt đặt lên xe, nổ máy và lăn bánh rời đi.
Trương Long nhìn bóng chiếc xe xa dần, càng cảm thấy bôi phục Tần Dương hơn.
Mặc dù Ngô Đạt là kẻ cùng hung cực ác, chết cũng không hết tội. Nhưng việc Tần Dương giết người của một môn phái tu hành rồi lại gọi môn chủ của họ đến bắt hắn xử lý thi thể, còn yêu cầu hắn phải xử lý mọi việc không để chuyện tương tự phát sinh thật là quá ngầu!
Tần Dương vẫn nhìn theo chiếc xe, đợi lúc ánh đèn sau đã biến mất trong màn đêm, hắn mới xoay người:
- Xong, mọi chuyện đã kết thúc, đi về thôi.
Trương Long cung kính đáp:
- Rõ! Tần tiên sinh, cậu quả là lợi hại.
Tần dương cười cười, ánh mắt rất bình tĩnh:
- Ngô Đạt bị người khác thuê để giết tôi nên tôi phải giết hắn. Làm thế để những kẻ muốn đối phó với tôi phải cân nhắc thiệt hơn một chút xem có chịu đựng được cái giá phải trả không. Nếu cái giá phải trả quá thấp thì chính là tôi tự đối xử tàn nhẫn với chính mình.
Trương Long hiểu ý, gật đầu:
- Cũng giống như việc phạm tội phải chịu hình phạt. Nếu cảm thấy chi phí bỏ ra hơn xa những gì có thể nhận lại thì nhiều người cũng sẽ không phạm tội. Ngược lại, nếu mỗi lần phạm tội đều được khoan hồng bỏ qua thì sẽ khiến cái giá phải trả quá thấp, khiến người người nhà nhà thi đua phạm tội. Bởi lẽ nếu thành công thì kiếm bộn, còn nếu thất bại thì cũng chả sao.
Tần Dương gật đầu:
- Chính là đạo lý này. Còn về phần Triệu Huy, ông cho rằng bọn họ không hận tôi à? Chẳng qua ân oán giữa Ẩn Môn và bọn họ chưa đến mức sinh tử, hơn nữa bọn họ cũng không có cách nào để đối phó với tôi hoặc với sự tức giận của sư phụ tôi nên mới tạm nhẫn nhịn. Đổi lại nếu hôm nay tôi là người bình thường thì không chừng họ sẽ đánh tôi một trận để về sau bệnh tật cả đời hoặc nôi thương chết sớm.
Tần Dương nhìn Trương Long, dặn dò:
- Sự việc hôm nay chỉ dừng lại ở đây thôi, không cần tuyên truyền ra bên ngoài.
- Rõ.
Thanh âm của Tần Dương chậm lại:
- Sự tình hôm nay xuất phát từ việc ngày đó tôi ra tay quá nặng, bây giờ lại liên lụy đến ông.
Trương Long xua tay:
- Tần tiên sinh khách sáo quá, đó là do cậu giúp tôi chứ sao tính là liên lụy.
Tần Dương cũng không nhiều lời:
- Nếu tôi đoán không lầm thì Chu Xương kia chẳng sống được bao lâu nữa đâu. Cơ nghiệp của hắn do ông toàn quyền xử lý, chỉ cần không làm xằng làm bậy là được.
Đôi mắt Trương Long sáng lên, cung kính đáp:
- Tần tiên sinh yên tâm, tôi sẽ không đi theo vết xe đổ của Chu Xương.
Tần Dương gật đầu, nghĩ tới những điều mà Trương Long từng kể với mình, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Hãy theo chính đạo, không chừng về sau chúng ta còn có cơ hội hợp tác.
Trương Long nghe xong cảm thấy mừng rỡ vô cùng:
- Tạ ơn Tần tiên sinh quan tâm. Tôi chắc chắn sẽ tuân theo lời dặn của Tần tiên sinh, không dám làm xằng làm bậy.
Tần Dương cười cười:
- Làm gì có dặn dò gì, chỉ là mọi người cùng nhau kiếm tiền một cách chính đáng mà thôi.