Chương 769: Đúng là kiếm được chỗ dựa rồi!
Hoắc Hiên là tu hành giả, hơn nữa, anh lại học sâu biết rộng, đương nhiên là biết về Ẩn Môn.
Ẩn Môn là một môn phái kỳ lạ trong giới tu hành.
Từ xưa tới nay bọn họ đều là nhất mạch đơn truyền, tông chủ của mỗi một đời chỉ thu nạp một đệ tử duy nhất. Theo lý mà nói, một môn phái như vậy sẽ cực dễ bị chết non, và cũng rất dễ bị biến mất giữa một thế giới mà những kẻ mạnh nhiều như cây trong rừng rậm thế này. Thế nhưng, không những Ẩn Môn không bị biến mất mà ngược lại, còn tỏa ra ánh hào quang khiến người khác không thể không để ý tới.
Là tông chủ đương đại của Ẩn Môn, đúng ra cả đời Mạc Vũ không có sự kiện gì lớn lao, nhưng do khi xưa ông đánh bại được Lục Thiên Sinh, kẻ làm mưa làm gió ở Trung Hải và được coi là thiên tài đệ nhất trẻ tuổi khi đó nên địa vị của ông đã được thiết lập. Huống hồ ông có y thuật cao tuyệt, nên còn được xưng là y võ song tuyệt, địa vị trong giới tu hành vô cùng cao.
Lúc trước, Hoắc Hiên chỉ biết Tần Dương là con trai của cô con gái thứ ba, người đã bị ông cụ La của La gia đuổi ra khỏi nhà. Do công pháp của La gia chỉ truyền cho con trai, không truyền cho con gái, nên mặc dù Tần Dương là tu hành giả thì anh cũng không hề cảm thấy thế lực phía sau Tần Dương có gì ghê gớm. Vì dù có những tu hành giả đơn độc rất lợi hại thật, nhưng sức ảnh hưởng thì làm sao vượt qua được những gia tộc có thế lực cực mạnh kia?
Chỉ là Hoắc Hiên không thể ngờ được Tần Dương lại là đệ tử Ẩn Môn, đồ đệ của Mạc Vũ. Anh cũng không ngờ được rằng Tần Dương đứng trước mặt mình lại chính là Tần Dương đã đánh bại đệ tử của Lục Thiên Sinh trong trận chiến ở Trung Hải lúc trước.
Mặc dù đúng là Tần Dương tới từ Trung Hải, nhưng những người cùng họ cũng tên cũng có rất nhiều mà.
Lâm Phỉ giật mình, quay đầu qua nhìn Hoắc Hiên đang kinh ngạc. Cô rất ít khi nhìn thấy Hoắc Hiên ngạc nhiên như vậy. Cô không phải là tu hành giả, cũng không hiểu rõ về giới tu hành. Lẽ nào Ẩn Môn của Tần Dương lợi hại đến vậy sao?
Thiên cổ Ẩn Môn, nhất mạch đơn truyền, nghe có vẻ đúng là rất lợi hại…
Tần Dương mỉm cười nói:
“Đúng vậy.”
Hoắc Hiên nhìn chằm chằm Tần Dương, anh bỗng nhiên thở dài:
“Thảo nào…”
Hoắc Hiên chỉ nói ra hai từ, nhưng hai từ đó đã bao hàm quá nhiều ý nghĩa rồi.
Chẳng trách y thuật của Tần Dương lại lợi hại đến vậy, chỉ mới nhìn mình một cái mà đã phán đoán ra mình đang mắc bệnh nặng…
Chẳng trách hắn lại bình tĩnh, thong dong, cược thắng cả ba trận cá cược như thế…
Chẳng trách hắn không hề để tâm đến anh chút nào …
Hoắc Hiên liếc nhìn Hàn Phong đang ngồi bên cạnh theo bản năng, khóe miệng hơi nhếch lên. Thằng nhóc này đúng thật may mắn, kết được bạn với người của Ẩn Môn, hơn nữa còn là loại bạn thân tình. Có mối cơ duyên này thì chỉ cần Hàn Phong nỗ lực thêm một chút, chắc chắn tương lai sẽ khá khẩm.
Có được mối quan hệ này, nếu sau này cô em họ của anh có lấy Hàn Phong thật thì cũng không tệ lắm. Nói cho cùng, cô em họ anh cũng là một người giỏi giang, gia đình cũng có nền tảng, chỉ cần Hàn Phong không làm gì xằng bậy thì cũng sẽ không tệ chút nào.
Hoắc Hiên ngồi xuống, nhớ tới bệnh tình của mình. Anh không nhịn được bèn hỏi:
- Tần Dương, bệnh của tôi…
Tần Dương thấy sắc mặt không được tự nhiên của Hoắc Hiên thì không nhịn được cười:
- Anh đã đi bệnh viện rồi thì chắc là không có trở ngại gì đâu. Chỉ cần uống thuốc điều chỉnh cơ thể một thời gian thôi. Nếu anh chậm trễ thêm một chút nữa thôi thì sợ rằng đã phải chịu thiệt thòi lớn rồi. Còn nếu anh nóng lòng thì tôi có thể kê cho anh một đơn thuốc khác, anh uống tầm một tháng là sẽ không có vấn đề gì nữa.
So với những vị chuyên gia, giáo sư trong bệnh viện thì rõ ràng Hoắc Hiên tin tưởng vào y thuật của Tần Dương hơn. Vì dù sao Tần Dương vừa nhìn là thấy ngay bệnh của anh, hơn nữa hắn còn có một sư phụ thần y rành rành ra đó, làm sao không tin cho được.
- Được, vậy tôi cảm ơn, tôi trả tiền phí khám bệnh.
Đúng là Hoắc Hiên không được tự nhiên cho lắm, nhất là khi nhớ lại những lời Tần Dương nói trước đó. Nếu như sư phụ của tôi lợi hại, có phải là anh nên thay đổi thái độ nói chuyện không. Lúc đó anh chẳng thèm để ý tới, giờ mới cảm thấy điều đó chẳng khác nào tự mình vả vào mặt mình…
Tần Dương cười bảo:
- Đừng, tôi không vì tiền mà khám bệnh đâu. Hàn Phong là bạn của tôi, anh là anh họ của Lâm Phỉ, nói ra thì chẳng phải người xa lạ gì, đừng rắc rối như vậy, uống một chén là ok rồi.
Hoắc Hiên rõ ràng cũng là một người phóng khoáng, không thích ra vẻ gượng ép, anh bèn nâng chén rượu lên:
- Được, tôi tự uống một chén, coi như là lời xin lỗi cho tối qua.
Tần Dương cũng nâng chén và uống cùng:
- Đều là những người trẻ tuổi, đừng nói những chuyện cỏn con nữa, coi như là khi đó không đánh thì không quen biết đi.
Hoắc Hiên thấy Tần Dương cũng uống một ly bèn cười nói:
- Một người làm gì cũng nghĩ cho người khác như vậy, thảo nào tối qua mấy cậu bạn kia lại tin tưởng cậu đến thế, đúng là không chỉ đơn giản giúp họ thắng tiền…
Tần Dương hỏi một cách hiếu kỳ:
- Hình như anh biết rất rõ sự việc nhỉ. Không phải là mấy người bọn họ nói gì với anh đấy chứ? Đúng rồi, là ba cô gái xinh đẹp kia phải không?
Hoắc Hiên gật đầu một cách thản nhiên:
- Dù sao bọn họ làm ăn ở địa bàn của tôi nên cũng phải giữ chút thể diện cho tôi chứ. Lúc đó tôi rất ngạc nhiên vì tất cả bọn cậu đều thắng nên đã hỏi vài câu, sau đó mấy cô ấy kể lại những lời cậu đã nói. Tôi ngẫm lại và cảm thấy những gì cậu nói rất chuẩn nên sáng sớm hôm nay tôi bèn đi tới bênh viện kiểm tra, truyền dịch, còn yêu cầu ở lại bệnh viện quan sát thêm hai ngày. Sau đó Tiểu Phi thấy tôi quá nhàm chán bèn kêu tôi đi cùng cô ấy tham gia buổi gặp mặt để ngăn cản mấy con ruồi đáng ghét …
Hoắc Hiên đột nhiên dừng lại, nhìn Hàn Phòng:
- Nào ngờ mấy con ruồi đáng ghét còn chưa bắt đầu biểu diễn thì tên nhóc này đã xuất chiêu. Nói đi nói lại, chắc chắn là do Tần Dương nghĩ ra, nếu không, tôi thấy với bộ dạng của cậu nhóc này thì làm gì có được cái dũng khí đó…
Hàn Phong tỏ ra lúng túng, cậu ta không hề phản bác lại, mà im lặng thừa nhận lời nói của anh.
Tần Dương không muốn Hàn Phong để lại ấn tượng không tốt trong lòng Lâm Phỉ bèn mỉm cười nói:
- Tỏ tình ấy mà, cần phải nhìn vào người tỏ tình ấy. Có kẻ miệng suốt ngày nói anh yêu em nhưng thực ra anh ta lại không hề yêu cô ấy, có người cả đời khéo không nói ra nổi ba từ đó nhưng lại có thể dùng cả tính mạng để bảo vệ người mình yêu. Đúng là tôi là người cổ vũ cậu ấy tỏ tình, nhưng quan trọng là tâm ý của cậu ấy cũng đúng như vậy.
Lầm Phỉ nghe những lời Tần Dương nói thì ánh mắt cô nhìn Hàn Phong càng thêm dịu dàng, yêu thương hơn.
Hoắc Hiên sành sỏi sự đời, đương nhiên hiểu được dụng ý trong lời nói của Tần Dương. Một lần nữa anh thầm cảm thán trong lòng, tên nhóc này đúng thật may mắn, quen được một người bạn như Tần Dương, một người luôn dốc tâm dốc gan ra nghĩ cho cậu ta, còn giúp cậu ta vạch ra kết hoạch tương lại, khiến cậu ta có thể ngẩng cao đầu trước mặt bạn gái của mình.
Tần Dương kêu nhân viên phục vụ mang giấy bút tới, hắn kiểm tra sơ qua cho Hoắc Hiên ngay tại chỗ, sau đó kê một đơng thuốc, ký tên mình lên đó rồi đưa cho Hoắc Hiên.
- Dùng trong vòng một tháng chắc là sẽ không có vấn đề gì nữa. Nếu như có, thì anh phải tới Trung Hải tìm tôi rồi đó.
Hoắc Hiên nghe thấy vậy thì khẽ vui mừng. Ý trong câu nói này của Tần Dương là nếu sau nay anh có mắc bệnh nặng gì thì đều có thể tới Trung Hải tìm Tần Dương mà hắn sẽ không từ chối.
Dù có là người lợi hại đến đâu cũng sẽ không từ chối một người bạn có y thuật thông thiên. Vậy nên dù tính cách của Hoắc Hiên có cao ngạo đến mấy thì anh cũng không khỏi cảm thấy vui mừng trong lòng.
Ánh mắt của những người bạn xung quanh đều tỏ ra ngưỡng mộ khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Đến cả Hoắc hiên còn như vậy, chứng tỏ năng lực của Tần Dương cực kỳ lớn. Hàn Phong kết bạn với hắn, đúng là kiếm được chỗ dựa á…