Chương 768: Ủng hộ Hàn Phong
Tại một địa điểm khác, một nhóm người đang hết sức vui vẻ.
Mọi người đi hết gần nửa, số người còn lại vừa hay ngồi đầy một chiếc bàn lớn. Hàn Phong đương nhiên là trở thành mục tiêu tấn công của mọi người. Dù cậu ta liên tiếp từ chối nhưng vẫn bị chuốc rượu không ít, uống tới mức mặt mũi đỏ au.
- Lâm Phỉ, hôm nay cậu nói là đã đợi Hàn Phong tỏ tình từ lâu lắm rồi, ý là cậu thích cậu ấy lâu rồi hả. Cậu giấu cũng kỹ thật đấy, bọn tớ không ai nhận ra luôn.
Lâm Phỉ cũng uống một chút rượu vang. Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, sóng mắt lúng liếng càng thêm phần đẹp đẽ.
- Đây là một bí mật nho nhỏ, mọi người đừng hỏi thêm nữa. Mình tự phạt một ly vậy.
Hàn Phong đưa tay ra không chút do dự:
- Để mình uống giúp cậu.
Lâm Phỉ ngăn Hàn Phong lại, nâng lý rượu lên, cười dịu dàng:
- Đều là bạn học cả, không sao đâu.
Cao Trình ngồi bên cạnh cười một cách kì dị:
- Ái chà, ghen ăn tức ở quá đi mất, nhìn mà bọn tôi ăn không nổi luôn rồi, tình cảm thế ai mà chịu nổi.
Hoắc Hiên đột nhiên hỏi:
- Hàn Phong, tiếp theo cậu có dự định gì chưa?
Hàn Phong đặt chén rượu xuống, trả lời một cách nghiêm túc:
- Chẳng phải Lâm Phỉ muốn tới Trung Hải mở tiệm sao? Hết tết em sẽ về thủ đô xin nghỉ việc, sau đó đi Trung Hải cùng Lâm Phỉ. Hai năm vừa qua em cũng tiết kiệm được tám mươi vạn, có thể không mua nổi nhà ở Trung Hải nhưng mở một tiệm bánh ngọt thì có lẽ ok. Nếu như cô ấy cần giúp đỡ thì em sẽ giúp cô ấy mở tiệm, nếu như không cần thì em sẽ đi tìm một công việc khác.
Hoắc Hiên trợn tròn mắt:
- Hai năm kiếm được tám mươi vạn?
Hàn Phong gật đầu:
- Em có một mình, tiêu xài không nhiều. Hai năm gần đây nhà ở thành phố khác ok, việc bán hàng của em cũng không tệ lắm. Bởi vì tổng giá trị của một căn nhà không hề thấp nên phần trăm hoa hồng cũng khá ổn…
Ánh mắt của Hoắc Hiên ánh lên vài phần kỳ lạ, anh chợt gần đầu:
- Cũng còn được.
Hai năm kiếm được tám mươi vạn, đối với một người như Hoắc Hiên thì không đáng là gì. Nhưng đối với một người làm nghề tư vấn bình thường, một dân văn phòng thì số tiền tám mươi vạn tiết kiệm được trong hai năm là một chuyện không hề dễ dàng. Cho dù bán nhà không cần đến những kỹ năng chuyên nghiệp khác, nhưng biết ăn nói cũng là một loại năng lực rồi.
Tính cả phần đã tiêu đi thì một năm Hàn Phong cũng kiếm được ít nhất năm mươi vạn. Đi làm thuê mà còn có được năng lực đó thì chắc chắn làm những việc khác cũng ngang cơ. Mặc dù anh vẫn thấy cậu ta không xứng với em họ Lâm Phỉ nhưng cuối cùng thì anh cũng chấp nhận phần nào con người Hàn Phong.
Tần Dương thấy thần sắc của Hoắc Hiên thay đổi, trong lòng cảm thấy mình vừa hiểu thêm về Hoắc Hiên.
Đương nhiên tám mươi vạn cũng không là gì trong mắt Hoắc Hiên, có khi còn chẳng bằng anh đánh một trận bài. Nhưng anh có thể đứng ở góc độ của một người bình thường để đánh giá năng lực cả Hàn Phong một cách khách quan, và cảm thấy Hàn phong ok. Chứ không phải là đứng ở vị trí trên cao để so sánh Hàn Phong rồi thấy cậu ấy kém cỏi. Điều đó là chuyện mà rất nhiều các cậu công tử xuất thân quyền quý không thể làm được.
Từ điểm ấy mà nói, ông anh Hoắc Hiên này cũng thuộc dạng không tệ.
Lâm Phỉ mỉm cười:
- Chuyện mở tiệm thì em khác có kế hoạch riêng, anh cứ lo việc của anh là được.
Tần Dương thấy Hàn Phong thật thà nói ra số tiền tiết kiệm và kế hoạch của mình thì trong lòng không nhịn được thầm cười.
Tên này thành thật quá, nhưng cũng có thể nhận tra được cậu ta thật sự rất yêu Lâm Phỉ, nguyện trả giá mọi thứ vì cô ấy.
Là một người bạn, lúc này Tần Dương cần phải ủng hộ Hàn Phong. Dù sao thì con người Hàn Phong hơi đơn giản nhưng đúng là cậu ta khá ok.
- Hàn Phong mà tới Trung Hải thì ít nhất không cần phải lo lắng về vấn đề công việc đâu. Đầu năm mới, tập đoàn của tôi sẽ được thành lập, nếu Hàn Phong có hứng thú thì bất luận là đảm nhiệm một chức vụ hay là độc lập phụ trách một lĩnh vực tự chịu trách nhiệm lời lỗ cũng đều không thành vấn đề.
Mắt Hàn Phong sáng lên. Cậu ta biết thân phận của Tần Dương nên đương nhiên biết năng lực của hắn. Mặc dù hơi kinh ngạc nhưng nhiều hơn thế chính là sự vui mừng.
- Cảm ơn cậu, Tần Dương!
Tần Dương cười nói:
- Mọi người đều là bạn, vốn nên giúp đỡ nhau. Cậu với tôi còn khách sáo gì chứ.
Tần Dương nói vậy khiến ánh mắt mọi người đều đồng loạt tập trung về phía hắn. Ánh mắt họ đầy kinh ngạc.
Công ty Tập Đoàn?
Nghe có vẻ quy mô không hề nhỏ, nhưng nhìn Tần Dương cũng chẳng lớn gì cho lắm mà?
Lâm Phỉ cũng tỏ ra có chút nghi ngờ, ánh mắt cô quét qua Hàn Phong ở bên cạnh, dường như hi vọng có thể tìm được đáp án trên khuôn mặt của cậu ta.
Còn ánh mắt của Hoắc Hiên thì lại sáng lên, nhìn chằm chằm vào Tần Dương:
- Công ty Tập Đoàn của cậu làm gì vậy? Không phải cậu sắp tiếp quản công ty của mẹ mình à?
Nếu Tần Dương đã chống trận giúp Hàn Phong thì lúc này không thể giấu giếm thêm được nữa. Huống hồ Hoắc Hiên là anh họ của Lâm Phỉ, Hàn Phong lại là bạn của hắn, mối quan hệ này coi đi coi lại thì không thể là kẻ địch được.
- Đầu năm vừa rồi em thành lập Công ty thực phẩm chức năng Thiểm Điện, chủ yếu kinh doanh súp Tam Nguyên được chế biến với công thức đặc biệt của Tần Thị…
Lời của Tần Dương chưa nói dứt thì các bạn học bên cạnh đã ồ lên một tiếng kinh ngạc.
- Súp Tam Nguyên đặc biệt của Tần Thị là sản phẩm thuộc công ty cậu?
Tần Dương cười nói:
- Vâng, anh cũng biết à?
Người bạn học đó nói một cách ngạc nhiên:
- Tôi thích xem chương trình của đài Trung Hải, quảng cáo của Công ty công đánh mạnh thật đấy, sản phẩm bán rất chạy, đánh giá tốt từ thị trường nhiều như nước. Nhiều khi mua hàng qua mạng đều hết hàng, toàn trong tình trạng bán đứt, cầu vượt cung. Đúng rồi, đại diện phát ngôn của công ty cậu còn là Lý Tư Kỳ, một minh tinh mới rất nổi tiếng từ năm ngoái nữa…
Tần Dương cười nói:
- Lý Tư Kỳ là bạn của tôi, cô ấy là ng đại diện cho sản phẩm công ty chúng tôi. Nhưng hiện giờ soup Tam Nguyên chỉ mới nhằm vào thị trường trung Hải, năng lực sản xuất có hạn, không thể nào cung ứng cho toàn quốc được. Vậy nên trước mắt đã xây dựng thêm vài công xưởng ở các tỉnh khác, có lẽ năm nay sản phẩm sẽ phủ sóng khắp các thành phố trên toàn quốc. Tập đoàn mà tôi nói không phải là cái này mà là một tổng công ty tập đoàn khác đang chuẩn bị thành lập. Tương lai Công ty Thiểm Điện sẽ trở thành công ty con của tập đoàn, ngoài ra sẽ có các hạng mục kinh doanh mới được triển khai…
Tất cả mọi người đều nhìn Tần Dương bằng ánh mắt kinh ngạc.
Một người bạn học khác nhìn Tần Dương bằng ánh mắt khâm phục:
- Trông cậu chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, cậu không đi học mà tự lập nghiệp rồi à?
Tần Dương cười nói:
- Tôi vẫn đang đi học, khoa anh văn trường đại học Trung Hải, năm thứ hai.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, càng nhìn thì càng ngạc nhiên.
Sinh viên năm hai, lập nghiệp một cách nhẹ nhàng, một năm mà công ty đã kinh doanh được trên trăm tỷ, sản phẩm phủ sóng cả nước?
Ánh mắt Hoắc Hiên vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Dương:
- Vốn lập nghiệp lúc đầu của cậu là lấy từ gia đình cậu hả?
Tần Dương lắc đầu:
- Tôi chưa từng lấy một đồng tiền nào từ gia đình, làm về thực phẩm chức năng chủ yếu là việc điều chế, tôi lấy công thức điều chế từ chỗ sư phụ mình...
Hoắc Hiên hơi ngẩng đầu lên:
- Vấn đề lại quay lại rồi, sư phụ cậu là ai? Xem ra không phải là hạng người vô danh rồi, trước đây cậu không chịu nói, hiện tại đừng nói là lại không nói nhé?
Tần Dương cười một cách thoải mái:
- Sự phụ của tôi là Mạc Vũ, tông chủ đương đại của Ẩn Môn, mọi người thường quen gọi sư phụ tôi là Mạc tiên sinh…
Hoắc Hiên đột nhiên đứng dậy, sắc mặt hiện rõ sự khiếp sợ, đôi mắt ánh lên những tia sắc nhọn như kiếm!
- Thiển cổ Ẩn Môn, nhất mạch đơn truyền! Cậu là đệ tử Ẩn Môn! Cậu chính là Tần Dương, người mà thời gian trước đã đánh bại đệ tử của Thiên Sinh trong trận chiến ở Trung Hải!