Chương 767
Tất cả mọi người chợt im lặng, ai cũng nhìn Lâm Phỉ mỉm cười một cách kinh ngạc, trong mắt tràn đầy sự không dám tin.
Lâm Phỉ nhận lời rồi!
Sao lại có thể như vậy được?
Lâm Phỉ xinh đẹp, giỏi giang như vậy, còn Hàn Phong thì mặc dù trông cũng không tệ lắm nhưng điều kiện của cậu ta so với những kẻ theo đuổi khác thì kém hơn rất nhiều. Trong mắt của phần lớn mọi người thì cậu ta căn bản không xứng với Lâm Phỉ.
Họ vốn nghĩ lời tỏ tình của Hàn Phong dành cho Lâm Phỉ chỉ là một trò cười, nhưng không ngờ cậu ta đã thành công!
Tần Dương nhìn bộ dạng kinh ngạc của Hàn Phong thì nở nụ cười.
Thành công rồi!
Quả nhiên hắn không nhìn lầm. Mặc dù không xác định được tình cảm mà Lâm Phỉ dành cho Hàn Phong đến từ đâu nhưng đúng là cô Lâm Phỉ này có cảm tình với Hàn Phong thật.
Tần Dương giơ hay tay lên, vỗ nhè nhẹ, cảm thấy vui mừng thay cho bạn mình.
Tiếng vỗ tay trơ trụi nhưng ngay sau đó, Cao Chính cũng tham gia vỗ tay, rồi những bạn học có mối quan hệ tốt đẹp với Hàn Phong cũng lần lượt vỗ tay.
- Lâm Phỉ, sao cậu lại đồng ý với cậu ta vậy.
Giọng nói cao vút của Hách Nhất Phi cắt ngang đám đông, khuôn mặt đẹp trai của hắn ta lộ ra sự nóng vội, khó coi, thậm chí còn có phần vẹo vọ. Hắn ta nhìn Hàn Phong bằng ánh mắt tràn đầy sự đố kỵ.
- Cậu ta chỉ là một kẻ kém cỏi, làm sao xứng đáng có được sự xinh đẹp của cậu! Cậu xinh đẹp như vậy, vốn có thể có được mọi thứ một cách dễ dàng, tại sao em lại chọn lựa cậu ta? Lẽ nào cậu không lo lắng ngày nào mở mắt ra cũng là cuộc sống phải lo cơm áo gạo tiền sao?
Lâm Phỉ mỉm cười, thần sắc thong dong, bình tĩnh:
- Bởi vì mình thích cậu ấy. Mình đợi giây phút cậu ấy tỏ tình đã lâu lắm rồi.
Lâm Phỉ vừa nói ra thì tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ánh mắt hiện rõ sự kinh ngạc.
Hóa ra Lâm Phỉ vẫn luôn thích Hàn Phong.
Hàn Phong cảm giác bản thân như được một niềm hạnh phúc dội trúng khiến cậu chóng mặt, hạnh phúc đến choáng váng mà lúc này không biết diễn đạt như thế nào. Khuôn mặt cậu ta đỏ bừng, cả người chìm đắm trong niềm hạnh phúc lớn lao.
Hóa ra cô ấy luôn thích cậu, cô ấy luôn đợi cậu!
Hàn Phong bỗng nhiên vô cùng cảm kích Tần Dương, người đang đứng bên cạnh cậu. Nếu không phải là hắn thì e rằng cậu ta sẽ mãi mãi không có được dũng khí để tỏ tình, hoặc là cả đời này cũng không có được cơ hội nắm tay cô gái mà cậu yêu thương nhất.
Cao Trình đứng bên cạnh cười he he vui mừng:
- Qúa lợi hại, các anh trai ha ha. Đây là tin tức tốt nhất mà năm mới được nghe thấy…
Hách Nhất Phi bị câu nói của Lâm Phỉ chặn cho khiến sắc mặt tái mét. Bản thân hắn ta lại thất bại bởi chính kẻ mà hắn ta coi thường-Hàn Phong.
Hóa ra Lâm Phi vẫn luôn thích Hàn Phong!
Tại sao!
- Lâm Phỉ, cậu vẫn còn có lựa chọn tốt hơn thế, chỉ cần cậu đồng ý làm bạn gái của mình, mình sẽ cho cậu tất cả những gì cậu muốn. Cậu có thể sống một cuộc sống đẳng cấp, không cần phải khổ sở mở cửa hàng. Mỗi ngày chỉ cần hưởng thụ là đủ. Lẽ nào mình không bằng Hàn Phong sao?
Cuối cùng Hách Nhất Phi không nhịn được đã thổ lộ ra hết tâm tư của mình, tỏ rõ bản chất trước mọi người.
Lâm Phỉ mỉm cười lắc đầu:
- Cuộc sống của mình, tương lai của mình, mình tự có kế hoạch cả. Thứ mình muốn chỉ là tình yêu mà thôi. Hách Nhất Phi, mọi người đều là bạn học, lẽ nào cậu không chúc phúc cho chúng mình sao
?
Hách Nhất Phi nhìn Lâm Phỉ với sắc mặt tái mét, ánh mắt đầy phẫn nộ
Biểu cảm của hắn ta như thể vừa bị Lâm Phỉ phản bội.
- Lâm Phỉ, cậu sẽ phải hối hận vì sự từ chối của cậu dành cho mình hôm nay.
Lâm Phỉ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Hách Nhất Phi quay người, sải bước rời đi. Mấy người bạn có quan hệ tốt với Hách Nhất Phi liền nhìn nhau rồi cũng nhanh chóng đi theo hắn ta.
Tần Dương đứng dậy, đột nhiên cười nói:
- Xem ra buổi tụ họp hôm nay có chút thay đổi, nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là người có tình cuối cùng đến được với nhau. Đây là chuyện đáng để ăn mừng. Nếu như mọi người đồng ý thì chúng ta đổi địa điểm mới, tiếp tục bữa tối vui vẻ, coi như là sự chúc mừng dành cho cặp đôi bạn học này…
Khuôn mặt Hàn Phong đỏ ửng, cuối cùng cũng bừng tỉnh khỏi cảm giác hạnh phúc, cậu ta nói lớn:
- Chúng ta đến khu vui chơi gần đây đi. Các bạn ai muốn góp vui thì cùng đến luôn, hôm nay tôi mời!
Cao Trình cười lớn:
- Người khác có đi hay không thì tôi không biết, còn tôi nhất định phải làm thịt cậu một bữa thật sung sướng mới được!
Một thanh niên trước đó chào hỏi hàn Phong liền cười hì hì nói:
- Chuyện tốt như này đương nhiên phải tính cả tôi rồi!
- Có đồ miễn phí mà không ăn, sẽ bị báo ứng đấy!
- Tôi có chút việc nên đi trước nhé.
- Ba tôi gọi, tôi về nhà chút, hôm nay không đi được, chúc hai người hạnh phúc nhé.
- Hàn Phong, hôm nay tôi muốn cụng rượu với cậu. Người đẹp Lâm là nữ thần của chúng ta, dù đã bị cậu bắt đi thành công nhưng bọn tôi không phục, gặp nhau trên bàn nhậu nhé!
Nam nữ trong phòng nhao nhao bày tỏ thái độ, có người vui vẻ ở lại, có người tìm lý do rời đi, Hàn Phong đều đồng ý, khuôn mặt không hề tỏ ra một chút tức giận nào cả.
Không nói đến việc mọi người đều là người trưởng thành nên có nhiều sự cân nhắc hơn thì ai ở lại gần như chắc chắn sẽ đắc tội với Hách Nhất Phi. Những người không có quan hệ gì thì sao cũng được, nhưng những người có ý định khác với Hách Nhất Phi thì lại phải giữ chừng mực. Đây đều là những điều có thể hiểu được. Quan trọng nhất là thời khắc này Hàn Phong đã bị bao trùm bởi sự vui mừng và hạnh phúc, làm gì còn để ý tới mấy điều lặt vặt ấy.
- Tần Dương, lại là chuyện tốt mà cậu can thiệp đấy à!
Giọng nói lạnh lùng xen ngang. Mọi người quay đầu lại thì thấy Hoắc Hiên đang khoanh tay đứng ở phía sau cửa, trên khuôn mặt hiện lên sự châm chọc quen thuộc.
Tần Dương mỉm cười:
- Chuyện về tình yêu không phải do tôi nhúng vào một cái là có thể thành công được, nếu không thì tôi đã làm ông mai rồi.
- Hừ
Hoắc Hiên hừ một tiếng, buông tay xuống, đi đến bên cạnh Lâm Phỉ nói một cách không hài lòng:
- Tiểu Phỉ, em phải nghĩ cho kỹ, tên tiểu tử này nghèo lắm, em đi theo cậu ta chưa chắc đã hạnh phúc đâu.
Lâm Phỉ nhìn Hoắc Hiên cười ngọt ngào:
- Lúc này chẳng phải là anh nên chúc mừng em sao? Anh xem, em tìm được bạn trai rồi, nếu như thuận lợi, không chừng hai năm nữa sẽ lấy chồng, những người ở đây chẳng cần phải thúc giục em nữa.
Hoắc Hiên đưa tay ra chỉ chỉ vào Lâm Phỉ, khuôn mặt hiện ra biểu cảm bất lực:
- Thế tức là sao? Em nói lấy chồng gì đó, không sợ sau này bị người ta ức hiếp chết đi được à?
Trước đây Hàn Phong lo lắng mối quan hệ giữa Lâm Phỉ và Hoắc Hiên. Giờ thấy hai người quay ra nói chuyện với nhau như vậy thì trong lòng cũng mơ hồ đoán ra:
- Lâm Phỉ, hai người…
Lâm Phỉ mỉm cười:
- Anh ấy là anh họ của em, hôm nay anh ấy không được khỏe, em đi bệnh viện thăm anh ấy, thấy anh một mình nhàm chán nên đã lôi anh ấy tới đây làm vệ sĩ.
Anh họ?
Mọi người lập tức bừng tỉnh, chẳng lẽ mối quan hệ giữa Lâm Phỉ và Hoắc Hiên lại thân thiết như vậy, lại còn nói không phải là bạn trai, hóa ra là người thân!
Ánh mắt Hoắc Hiên đột nhiên dừng lại ở Hàn Phong:
- Tiểu tử, tôi không can thiệp vào quyết định của em họ mình, nhưng nếu tên tiểu tử cậu làm điều có lỗi, khiến nó đau lòng thì đến lúc đó cậu muốn chết cũng khó đấy.
Tần Dương cười cười không nói gì.
Nếu như người khác uy hiếp Hàn Phong như vậy thì chắc chắn Tần Dương đã đứng ra trợ giúp. Nhưng Hoắc Hiên là anh họ của Lâm Phỉ, người ta cũng là vì có lòng yêu quý cô em họ của mình, tình cảm đó là điều hết sức đương nhiên.
Hàn Phong cam đoan đầy nghiêm túc:
- Em tuyệt đối sẽ không khiến cô ấy phải đau lòng, em sẽ cố gắng hết sức để cô ấy được hạnh phúc.
Hoắc Hiên hừ một tiếng:
- Đi thôi, mặc dù tôi không quan tâm tới bữa tiệc mời của cậu nhưng nhìn cậu tôi thấy khó chịu, không chuốc cậu say sấp mặt một trận, trong lòng tôi cảm thấy không thoải mái…