Chương 766: Tranh thủ ra tay trước
- Hình như chuyện sư phụ tôi là ai cũng đâu quan trọng.
Khả năng phản ứng của Hoắc Hiên cũng làm cho Tần Dương cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, bởi y đã nhạy cảm phát hiện ra được hành vi của mình khác với người bình thường, nên đã nắm được một số điểm quan trọng.
Tuy thế, nhưng Tần Dương cũng không định nói cho Hoắc Hiên biết:
- Chẳng lẽ, nếu như sư phụ tôi khá lợi hại, thì anh sẽ không trưng cái gương mặt này ra nữa, mà cười một cái cho tôi nhìn à?
Sau khi bị câu nói của Tần Dương làm cho cứng họng, Hoắc Hiên nhìn Tần Dương bằng ánh mắt khinh thường, nhưng cũng chỉ cười gằn một tiếng thôi chứ không nói gì cả. Tuy vậy, nụ cười này của anh ta đã nói rõ mọi thứ.
Tần Dương đi tới bên cạnh Hàn Phong, cúi người kể sát lỗ tai của y, rồi khẽ nói:
- Hoắc Hiên không phải là người yêu của Lâm Phỉ, Hách Nhất Phi có vẻ cũng không có cơ hội đâu, Lâm Phỉ cũng tốt với cậu, cứ thử đi.
Hàn Phong nghe vậy thì hơi lộ vẻ vui mừng:
- Làm sao cậu biết?
Tần Dương khẽ cười nói:
- Tôi hỏi Hoắc Hiên, phần sau là kết quả quan sát của tôi.
Hàn Phong tò mò hỏi:
- Hoắc Hiên là ai?
Tần Dương lắc đầu:
- Tôi cũng không quen anh ta, chỉ biết anh ta là ông chủ của một võ đài. Tôi nghĩ anh ta hẳn cũng cũng có chỗ dựa. Dù sao thì việc mở một võ đài ngay quang minh chính đại như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
- Võ đài? Phòng boxing chui?
Hàn Phong gật đầu rồi nói:
- Nếu quả thật là như vậy, thì đúng là không phải ai cũng có thể mở được thật, Đây nhất định là một người có chỗ dựa rất lớn, nhưng... Sao anh ta lại biết Lâm Phỉ, mà hình như quan hệ của họ còn khá tốt nữa?
Tần Dương lắc đầu:
- Ai mà biết, dù sao không phải người yêu là được rồi, đúng không?
Hàn Phong suy nghĩ một chút, lập tức cảm thấy lời này rất có lý, cũng có chút hưng phấn. Nhưng khi anh ta nhìn thấy Hách Nhất Phi đang đứng phía bên kia, thì lại bắt đầu lộ ra vẻ chán nản.
Tần Dương nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Phong, thì mỉm cười nói:
- Tôi có một đề nghị...
Hàn Phong vốn rất khâm phục Tần Dương, nên gật đầu không chút do dự:
- Cậu nói đi.
Tần Dương liếc nhìn Lâm Phỉ lúc này đang nói chuyện với một cô bạn học, nở nụ cười động viên rồi nói:
- Hay bây giờ cậu tới thổ lộ với Lâm Phỉ đi, thế nào?
Hàn Phong nghe vậy thì giật bắn người, mặt lập tức đỏ lên:
- Chuyện này... Không hay đâu?
Tần Dương khẽ nói:
- Chắc hẳn, lát nữa Hách Nhất Phi sẽ tới thổ lộ với Lâm Phỉ. Tôi nghĩ, nếu như không có gì bất ngờ, có lẽ hắn sẽ chuẩn bị một bó hoa tươi lớn hoặc một vài hành động lãng mạn nào đó. Chưa tính tới chuyện sau đó Lâm Phỉ có từ chối hay không, nhưng chẳng lẽ cậu cứ nhất định phải chờ tới sau khi cái màn tỏ tình này xảy ra thì mới chịu thổ lộ sao. Nếu như đã quyết, vậy sao không chủ động một chút, chả lẽ cậu cứ chờ như vậy mà không cảm thấy xấu hổ à?
Hàn Phong nghe Tần Dương nói thế thì vẻ mặt dần trở nên rầu rĩ, xấu hổ chứ, đương nhiên là xấu hổ rồi.
Hách Nhất Phi tỏ tình với Lâm Phỉ, chưa nói tới chuyện Lâm Phỉ có từ chối hay không, nhưng nếu như ngay sau đó mình cũng tới tỏ tình, vậy thì mặt mũi biết để đâu đây?
Tần Dương tiếp tục động viên:
- Hơn nữa bữa tiệc hôm nay là do Hách Nhất Phi tổ chức, mời mọi người tới ăn cơm. Giờ cậu lại định tới tỏ tình sau khi ăn cơm, uống rượu của hắn, không sợ người ta nói cậu làm việc không đàng hoàng à?
Mặt của Hàn Phong lại đỏ hơn, Tần Dương nói chẳng sai chút nào, nhất định sẽ có người nghĩ như vậy cho coi.
Cao Trình cũng bu lại, sau khi nghe thấy lời Tần Dương nói thì khẽ tán thành:
- Đúng đó, Tần Dương nói rất có lý, kiểu gì cũng phải bày tỏ, vậy thì sao không đi trước một bước. Dù thất bại hay thành công, thì chúng ta cũng có thể về trước, chứ chẳng lẽ cậu định ở lại đây ăn cơm của Hách Nhất Phi thật à. Nếu như hai người thành công, vậy thì chúng ta có thể đi ra ngoài ăn mừng, còn lỡ như thất bại, thì chúng ta cũng có thể ra ngoài tìm chỗ uống rượu, như vậy không tốt sao?
Hàn Phong cắn chặt răng, hô hấp cũng dần trở nên dồn dập hơn, ánh mắt thì tỏa ra vẻ kích động, hiển nhiên là đã có ý định làm theo gợi ý của Tần Dương.
Tần Dương khẽ nhếch môi, nói khẽ:
- Hàn Phong này, có lẽ khoảng cách giữa cậu và hạnh phúc chỉ còn có một bước thôi đấy. Vì hạnh phúc của mình và người con gái mà cậu yêu, tiến tới tỏ tình đi Hàn Phong, hay chẳng lẽ ngay cả việc này mà cậu cũng không dám làm?
Hàn Phong hít một hơi thật sâu, nét mặt cũng dần bình tĩnh lại.
Tần Dương nhìn thấy bộ dáng Hàn Phong như vậy, còn tưởng rằng Hàn Phong định từ bỏ, vừa định nói thêm mấy câu, thì Hàn Phong lại đột nhiên chống hai tay lên thành ghế rồi, một tiếng “ầm” vang lên, Hàn Phong đã đứng thẳng người dậy.
Động tác đứng lên của Hàn Phong cũng tạo ra âm thanh khá lớn, mà cũng khá đột ngột nữa, nên ngay lập tức đã bị các bạn học chú ý tới. Tất cả đều nhìn Hàn Phong bằng ánh nhìn kinh ngạc, không biết cậu ta đang định làm gì.
Lâm Phỉ cũng không nói chuyện nữa, mà nghiêng đầu, nhìn Hàn Phong bằng đôi mắt mắt long lanh của mình, đồng thời từ đôi mắt cũng hơi ánh lên vẻ tò mò.
Hàn Phong nhìn thẳng về phía Lâm Phỉ, giọng nói có hơi run run.
- Lâm Phỉ...
Lâm Phỉ ừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Hàn Phong của cô đột nhiên sáng rực lên.
Hàn Phong cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, cái nhìn của mọi người làm cho hắn cảm thấy rất áp lực. Suýt chút nữa là đã nghĩ tới chuyện từ bỏ rồi, nhưng khi nhớ tới lời nói cuối cùng ban nãy của Tần Dương, thì dũng khí lại tràn ngập trong lòng lòng Hàn Phòng.
- Mình rất thích cậu, làm bạn gái mình nhé!
Sau khi Hàn Phong lên tiếng, thì mọi người xung quanh cũng ồ lên một hồi.
- Cậu ta đang tỏ tình!
- Cmn, trâu bò nha, Hàn Phong đúng là trâu bò mà!
- Sao nghe có vẻ mơ mộng hão huyền nhỉ.
Hách Nhất Phi nghe thấy lời tỏ tình của Hàn Phong thì mặt tái mét, mẹ kiếp, bố mày mất bao nhiêu công sức bố trí đủ kểu, còn chuẩn bị bao nhiêu là bất ngờ ở phía sau, cũng chỉ để có thể tỏ tình với Lâm Phỉ, vậy mà mày dám giành tỏ tình trước tao, thế này thì có khác nào tát vào mặt mình?
- Hàn Phong, mày điên rồi hả! Lâm Phỉ, cậu đừng để ý tới nó!
Lâm Phỉ lại không thèm quan tới Hách Nhất Phi, chỉ nhìn Hàn Phong giờ phút này đã run lẩy bẩy với ánh mắt sáng ngời:
- Cậu thích mình từ khi nào vậy?
Lâm Phỉ không từ chối, làm cho trái tim đang đập thình thịch của Hàn Phong tăng thêm rất nhiều hy vọng, lòng can đảm cũng lớn hơn trước một chút:
- Từ khoảnh khắc mình nhìn thấy cậu lúc cấp ba, thì mình đã thích cậu rồi, mình vẫn luôn thầm thích cậu nhưng không dám nói. Mình cảm thấy mình không xứng với cậu, điều kiện của mình cũng không tốt, nhưng lmình thật sự rất thích cậu, điều này chưa bao giờ thay đổi. Mình thề, mình sẽ cố gắng, để cho cậu có thể hạnh phúc cả đời!
Lâm Phỉ hơi hơi nghiêng đầu:
- Nhưng mình cũng không định sẽ ở lại Thương Chu, cũng không muốn tới Kinh Thành. Mình đang học đại học ở Trung Hải, mình muốn tới sống ở Trung Hải...
- Mình sẽ đi Trung Hải!
Hàn Phong lập tức ngắt lời Lâm Phỉ mà không chút do dự, sau đó nói thật to:
- Cậu đi đâu, mình sẽ tới đó, cho dù là chân trời góc biển, chỉ cần ở đó có cậu là được!
Mọi người nhìn thấy ánh mắt của Hàn Phong đã dần thay đổi.
Lúc này vẻ mặt của Hách Nhất Phi đã trông cực kỳ khó coi, còn mấy người thanh niên đứng bên cạnh hắn thấy dáng vẻ tình cảm sâu nặng của Hàn Phong lúc tỏ tình thì đều cảm thấy khó chịu, nhao nhao quát lên.
- Hàn Phong, cóc ghẻ như mày mà cũng muốn ăn thịt thiên nga hả, sao mày không tè ra rồi tự xem lại bản thân đi, mày có xe có nhà, có tiền gửi trong ngân hàng sao?
- Hàn Phong, mày đến đây là để phá phải không, đã biết Hách Nhất Phi tổ chức bữa tiệc này là vì Lâm Phỉ, thế mà mày lại đứng ra tỏ tình?
Lúc này, Hàn Phong đã mặc kệ tất cả mọi thứ, chẳng thèm để tâm tới lời nói của mấy gã kia, cũng không thèm nhìn ánh mắt tức giận tới mức muốn giết người của Hách Nhất Phi. Cậu chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của Lâm Phỉ, bằng ánh mắt tràn đầy hy vọng của mình.
Lâm Phỉ nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ hồi hộp của Hàn Phong, thì bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, tựa như một đóa hoa tươi nở rộ:
- Được.
Được?
Hàn Phong ngẩn người ra, trong ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi:
- Cậu nói gì cơ?
Lâm Phỉ mỉm cười nhìn Hàn Phong:
- Chẳng phải cậu muốn trở thành bạn trai của mình sao, mình đồng ý!