Chương 765: Trả Nợ Ân Tình
- Hàn Phong, bây giờ cậu đang làm việc ở thủ đô à! Công việc có thuận lợi không?
Trong đầu Hàn Phong đang suy nghĩ chút chuyện, nên cậu mất mấy giây mới định thần lại với câu hỏi của Lâm Phỉ:
- À, tớ à, cũng tạm.
Đây là lần thứ hai Lâm Phỉ chủ động hỏi chuyện Hàn Phong, Tần Dương nhẩm đếm trong đầu mình.
Hách Nhất Phi đương nhiên cũng ý thức được điểm này, mắt hắn xem thường liếc nhìn Hàn Phong một cái.
- Hàn Phong, cậu làm việc gì ở thủ đô thế?
Giọng điệu của Hách Nhất Phi nhiệt tình, rồi còn bày ra vẻ quan tâm đến bạn học.
Tần Dương nghiêng đầu nhìn Hách Nhất Phi, trong lòng hắn than một câu. Ok, tình tiết cẩu huyết cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
Họp lớp, thật sự rất ít khi chỉ bàn chuyện xưa cũ mà không nhắc tới chuyện tiền bạc, sự nghiệp hay khoe khoang.
Sắc mặt Hàn Phong có hơi ngượng ngập, nhưng cậu vẫn thản nhiên đáp:
- Tớ làm nhân viên kinh doanh ở một công ty nhà đất.
- Nhân viên kinh doanh?
Hách Nhất Phi cười nói:
- Vậy cũng không tệ nhỉ. Nhà ở thủ đô đắt, bán được một căn chắc lời được không ít đâu.
Hàn Phong lắc đầu đáp:
- Không bao nhiêu đâu, đủ sống thôi.
Hách Nhất Phi tiếp tục bày ra vẻ cảm thông nói:
- Cũng đúng, cạnh tranh trong ngành này lớn, rồi còn cả với đồng nghiệp nữa. Nhà ở thủ đô thì đắt đỏ, nên cũng đâu dễ mà bán được. Tớ nghe nói một tháng mà không bán được căn nào, thì chỉ được nhận lương trợ cấp thôi…
Câu này của Hách Nhất Phi nghe thì có vẻ là đang cảm thán về ngành nghề, nhưng thật ra đang ngầm ẩn ý, những người hơi thông minh một chút là có thể nghe ra ngay.
Nhân viên kinh doanh?
Sợ là một tháng mà cậu không bán được căn nào, thì chỉ có thể nhận lương trợ cấp thôi nhỉ?
Dựa vào thu nhập này của cậu mà cũng dám tranh giành Lâm Phỉ với tôi chắc! Mau cút sang một bên, đừng cản trở anh đây tán gái!
Ánh mắt mọi người nhìn Hàn Phong lập tức trở nên khác lạ.
Hàn Phong đương nhiên cũng hiểu hàm ý trong câu nói kia, nhưng dưới cái nhìn soi mói của mọi người, cậu không cách nào đối phó với loại thủ đoạn đâm sau lưng này được.
- Tóm lại là muốn sống, thì vất vả cũng phải cố thôi. Dù sao tớ cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, chứ không giống như Hách Nhất Phi cậu, nhà sẵn nong sẵn né. Dù cậu chẳng cần làm gì, cũng có thể sống thoải mái đến hết đời.
Ánh mắt của Hách Nhất Phi khẽ biến đổi, Hàn Phong nói vậy là đang đánh lên mặt hắn ta.
Hách Nhất Phi, cậu huyênh hoang này nọ chẳng qua cũng là nhờ gia đình cả thôi, nếu không có hậu thuẫn, cậu cũng có là cái thá gì đâu!
Biểu tình của mọi người cũng liền trở nên phức tạp.
Mắt Hách Nhất Phi nhanh chóng liếc Lâm Phỉ một cái, rồi mới cười nói:
- Nào có thể ăn bừa bãi mà chờ chết được, ba tớ không phải là giao hẳn một bộ phận cho tớ quản lý à! Phải tự chịu trách nhiệm lỗ lãi đấy, nếu như mà lỗ sạch hết, thì ba tớ không lấy gậy đập tớ mới là lạ.
Hàn Phong cười cười, không nói gì nữa.
Lúc Hàn Phong và Hách Nhất Phi đấu võ mồm, Tần Dương lại đang quan sát biểu cảm của Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ căn bản không hề nhìn Hách Nhất Phi lấy một cái. Dù lúc Hách Nhất Phi khoe khoang mình đang quản lý sản nghiệp của gia đình, nét mặt cô cũng không có gì biến đổi cả. Đôi mặt xinh đẹp của cô lại có sự thân thiết nhìn Hàn Phong.
Rốt cuộc Lâm Phỉ có thích Hàn Phong như kiểu tình cảm nam nữ hay không, thì Tần Dương không chắc. Nhưng bây giờ hắn đã có thể chắc chắn là Lâm Phỉ và Hàn Phong có lẽ có quan hệ không tệ, hơn nữa Lâm Phỉ cũng rất có thiện cảm với Hàn Phong.
Không phải Cao Trình nói là Lâm Phỉ còn từng hỏi xem Hàn Phong có tới tham gia họp lớp hay không sao! Kết hợp lại có thể thấy là, có lẽ không phải là Hàn Phong không có lấy một chút cơ hội nào để theo đuổi Lâm Phỉ cả.
Nhưng Hoắc Hiên là như thế nào đây?
Tần Dương quyết định giúp Hàn Phong một tay, lúc vừa thấy Hoắc Hiên đứng dậy đi ra nhà vệ sinh, Tần Dương cũng đứng dậy đi theo.
Hoắc Hiên nghe thấy có tiếng bước chân phía sau, liền quay đầu lại. Nhìn thấy Tần Dương đi theo mình, anh ta liền cau mày lại.
Tần Dương đi sóng vai cùng Hoắc Hiên, rồi nhỏ giọng nói:
- Hoắc Hiên, Lâm Phỉ là bạn gái của anh à?
Cằm Hoắc Hiên hơi hếch lên, anh ta nhìn Tần Dương đáp:
- Sao lại hỏi tôi?
Tần Dương cười cười:
- Tôi nghĩ với tính cách cao ngạo của anh, thì có lẽ không đến mức nói láo đâu… Mà vốn dĩ chuyện này cũng chẳng cần thiết phải nói dối.
- Cao ngạo?
Hoắc Hiên lạnh lùng nhắc lại hai chữ này, rồi nhiêng mặt nhìn Tần Dương:
- Cậu nghĩ về tôi như vậy à?
Tần Dương khẽ cười nhìn lại anh ta đáp:
- Lẽ nào không phải?
Hoắc Hiên trầm mặc mấy giây, cuối cùng nói:
- Không phải.
Tần Dương thở phào một hơi, khẽ cười nói:
- Cảm ơn.
Hoắc Hiên nhíu nhíu mày, khẽ nói:
- Không cần, tôi biết là cậu hỏi cho cái tên tiểu tử Hàn Phong kia. Tôi nói cho cậu biết đáp án, coi như là trả nợ ân tình cho cậu.
Tần Dương lúc này mới kinh ngạc hỏi:
- Ân tình?
Hoắc Hiên lạnh nhạt chăm chăm nhìn Tần Dương:
- Tôi mới vừa từ bệnh viện về.
Tần Dương ngây ra một lát:
- Anh đi bệnh viện thì liên quan gì đến tôi… À, mấy câu hôm qua của tôi, có người nói lại với anh hả?
Hoắc Hiên quay đầu đi, rồi lạnh lùng nói:
- Dù không phải là tự cậu nói cho tôi biết, nhưng tóm lại vẫn là cậu nói. Hôm nay tôi đi khám, bác sĩ nói nếu chậm thêm một thời gian nữa mới đi, thì cơ thể tôi sẽ bị ảnh hưởng lớn. Xưa nay Hoắc Hiên tôi chưa từng nợ ân tình ai, đáng lẽ tôi đã hứa với Lâm Phỉ là không tiết lộ mối quan hệ giữa tôi và cô ấy, nhưng nếu đã là cậu hỏi, thì tôi trả nợ cho cậu luôn.
Tần Dương bừng tỉnh, trong đầu có hơi khóc dở mếu dở. Cái ân tình này đến có hơi bất ngờ, nhưng ấn tượng trong lòng hắn về Hoắc Hiên đã tốt hơn một chút. Thằng cha này đúng là cao ngạo với tính tình nóng nảy thật, nhưng có vẻ rất có khí phách.
- Thế anh và Lâm Phỉ có quan hệ gì?
Hoắc Hiên lắc đầu:
- Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, chúng tôi không phải người yêu của nhau thôi. Những chuyện khác thì không thể nói được.
Tần Dương đành chịu:
- Được thôi, vậy cũng đủ rồi.
Hoắc Hiên liếc mắt nhìn Tần Dương:
- Cậu muốn giúp tên nhóc bán nhà kia à?
Tần Dương thản nhiên gật đầu:
- Hỏi giúp thôi. Nếu trong lòng Lâm Phỉ đã có người khác, thì tôi nghĩ cậu ta cũng nên từ bỏ đi là vừa.
Hoắc Hiên cười lạnh:
- Cậu nghĩ với điều kiện của cậu ta, mà có thể xứng với Lâm Phỉ được sao?
Sắc mặt Tần Dương bình tĩnh đáp:
- Có xứng hay không, là do Lâm Phỉ quyết định, chứ không phải là tôi với anh.
Thần sắc Hoắc Hiên lộ ra vài phần châm biếm:
- Dù Hách Nhất Phi kia tôi cũng chẳng vừa mắt, nhưng chung quy lại thì cậu ta cũng đẹp trai, nhà thì có điều kiện. Hàn Phong thì có cái gì?
Tần Dương cười đáp:
- Lâm Phỉ cũng có cách nghĩ như anh à?
Hoắc Hiên cau mày nói:
- Đây là ý kiến cá nhân của tôi, không liên quan đến Lâm Phỉ.
Tần Dương cười lớn:
- Thế không phải là xong rồi sao, thích hay không thích thì là chuyện của người ta, anh lo mà làm gì. Không lẽ những cô gái xinh đẹp đều phải gả cho những người đẹp trai và giàu có?
Hoắc Hiên dừng bước quay người lại nhìn chằm chằm vào Tần Dương, rồi bật cười:
- Tôi quên khuấy đi mất, mẹ cậu ngày trước lấy ba cậu, cũng là công chúa lấy dân thường mà. Mẹ cậu còn vì chuyện này mà ầm ĩ với người trong nhà nữa…
Tần Dương không hề tức giận, mà ngược lại trên mặt hắn lại đầy vẻ tươi cười:
- Thứ nhất, ba tôi là người như thế nào, tôi là người rõ nhất. Sự vĩ đại của ông ấy, không phải là thứ mà những người như anh có thể hiểu được. Thứ hai, mắt nhìn của mẹ tôi khá tốt, ba tôi rất yêu bà, bây giờ họ rất hạnh phúc.
Hoắc Hiên hơi ngẩn ra, anh ta vốn tưởng nhắc tới ba me của Tần Dương, thì hắn sẽ tức giận. Nhưng không ngờ Tần Dương lại đáp trả như vậy.
Hoắc Hiên chăm chú nhìn Tần Dương, trầm mặc mấy giây sau mới nói:
- Công pháp tu hành của La gia chỉ truyền cho con trai, không truyền cho con gái. Ba cậu là người bình thường, nhưng cậu lại là tu hành giả, thế sư phụ của cậu là ai?