Chương 764: Bạn Trai á! Đâu mà!
Cao Trình và Hàn Phong đều hơi ngây ra, bọn họ rõ ràng không ngờ tới Tần Dương lại quen Hoắc Hiên.
Đây không phải là lần đầu tiên Tần Dương đến Thương Châu sao?
Đến mấy người như Cao Trình và Hàn Phong còn chưa nhìn thấy Hoắc Hiên bao giờ, thế sao Tần Dương lại quen cho được?
Vẻ mặt Tần Dương bình tĩnh, hắn nhàn nhạt đáp:
- Anh cũng không phải là bạn cùng lớp với họ, mà anh cũng có thể ở đây. Thì tại sao tôi lại không thể?
Sắc mặt của Hoắc Hiên khẽ biến, trong mắt anh ta có mấy phần giận dữ. Nhưng lập tức lại cố nhịn xuống.
- Nghe nói mấy người các cậu thắng được mấy trăm vạn, chắc đều đánh theo cậu hả!
Tần Dương khẽ nhíu mày, thắng mấy trăm vạn thì nhìn hóa đơn là biết ngay. Nhưng tại sao anh ta lại biết mọi người thắng là nhờ hắn?
Suy nghĩ này xẹt qua trong đầu Tần Dương một cái, rồi bị hắn ném ra khỏi đầu luôn. Dẫu sao thì chuyện này cũng chẳng quan trọng.
Tần Dương cười cười:
- Trò chơi mà, nhờ vận may thôi, cũng chẳng thắng được bao nhiêu.
Hoắc Hiên đương nhiên hiểu chuyện này, trong mắt anh ta có mấy phần phức tạp:
- Cũng may thật, cậu chỉ bỏ ra hai mươi vạn để bắt đầu chơi. Nếu bỏ ra hai trăm vạn, thì cuối cùng không phải sẽ thắng được hơn hai nghìn vạn sao! Như vậy thì nhà cái chúng tôi thành ra đều đi làm thuê cho cậu rồi…
Tần Dương mỉm cười:
- Lúc đánh thì ai biết được chắc chắn là mình sẽ thắng đâu. Nếu mà biết là nhất định sẽ thắng, thì kiểu gì tôi cũng phải đặt dăm ba trăm vạn rồi. Làm gì có ai chê tiền bao giờ, đúng không?
Hoắc Hiên nhìn nụ cười bình tĩnh trên mặt Tần Dương, anh ta khẽ híp mắt lại, rồi lộ ra tia sáng nguy hiểm.
Đối diện với ánh mắt soi mói của Hoắc Hiên, Tần Dương không thu tầm mắt về, mà vẫn bình tĩnh nhìn lại.
Hoắc Hiên và Tần Dương đang nói chuyện, Cao Trình và Hàn Phong ở bên cạnh đều kinh ngạc. Vì họ ngồi rất gần, cho nên họ nghe được rõ ràng cuộc đối thoại khe khẽ của họ.
Thắng hơn hai trăm vạn?
Nhà cái?
Đặt dăm ba trăm vạn?
Cao Trình khẽ huých vào cánh tay Hàn Phong một cái, rồi nhỏ giọng nói:
- Bạn của cậu rốt cuộc có lai lịch gì thế hả? Có vẻ rất giàu nhể?
Hàn Phong khẽ đáp:
- Tu hành giả, sư phụ của cậu ta siêu giỏi luôn.
Khuôn mặt Cao trình lộ ra vẻ ngạc nhiên, rồi không hỏi gì thêm nữa.
Trong lúc nói mấy câu đó, Lâm Phỉ cũng đã hàn huyên với đám bạn xong. Cô rảo bước đi qua, ánh mắt quét một vòng, rồi rơi lên khuôn mặt của Hàn Phong.
- Hàn Phong, lâu lắm rồi không gặp nhỉ.
Hàn Phong cười đáp:
- Ừ, lâu phết rồi đấy. Ừm, cậu… ngày càng xinh đấy.
Nửa câu sau của Hàn Phong rõ ràng là có hơi ngập ngừng, hơn nữa có thể nhìn ra dù gương mặt của cậu ta đang khẽ cười, nhưng thật ra lại đang rất căng thẳng. Trong số đám bạn học đang xem một màn này, đã có một cười bật cười.
Gương mặt Lâm Phỉ nở ra nụ cười rạng rỡ:
- Thật à, tớ cảm ơn nha!
Hàn Phong khẳng định đáp:
- Đương nhiên là thật rồi.
Lâm Phỉ cười rồi kéo một cái ghế ở bên cạnh Hàn Phong ra ngồi xuống. Cô nhìn qua Tần Dương, Hàn Phong liền vội vàng giới thiệu:
- Đây là Tần Dương, bạn của tớ, từ Bắc Kinh tới. Hôm nay tớ vốn định đi dạo loanh quanh với cậu ấy, nhưng nhận được điện thoại nên cùng chạy đến đây. À, đúng rồi, cậu ấy cũng học ở Trung Hải đấy, đại học Trung Hải ý…
Lâm Phỉ nhìn Tần Dương cười khách sáo:
- Chào anh.
Tần Dương cũng cười đáp:
- Chào Lâm tiểu thư, nghe danh đã lâu.
Nghe danh đã lâu?
Trên mặt Lâm Phỉ xẹt qua tia lạ thường, mắt cô nhanh chóng liếc về phía Hàn Phong, biểu tình trên gương mặt cậu lập tức trở nên ngượng ngập.
Tần Dương là bạn của Hàn Phong, Tần Dương nói nghe danh đã lâu. Vậy thì là nghe ai nói? Đương nhiên là nghe Hàn Phong nói rồi.
Tần Dương rất trôi chảy giúp đỡ Hàn Phong giấu tên của cậu đi. Dù hắn không biết sự xuất hiện của Hoắc Hiên rốt cuộc là biến số gì, nhưng nhỡ đâu Hàn Phong vẫn muốn lấy dũng khí tỏ tình thì sao?
Hách Nhất Phi đứng ở bên cạnh liền nháy mắt ra hiệu cho một cậu bạn ở bên, cậu bạn đó liền cười nói:
- Lâm Phỉ, bình thường thấy cậu toàn đi một mình mà, hôm nay lại đem theo một soái ca thế này. Là bạn trai của cậu hả?
Vẻ mặt của Hàn Phong lập tức khẩn trương hẳn lên, cậu không những không nhìn Lâm Phỉ, mà còn cụp mắt xuống nhìn chén trà phía trước mặt mình, như thể trong chén trà đang nở hoa vậy. Chỉ là bàn tay để phía dưới bàn của cậu, đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm.
Tần Dương đương nhiên là không khẩn trương như Hàn Phong, ánh mắt hắn nhìn thẳng lên gương mặt của Lâm Phỉ, quan sát sự biến đổi trong sắc mặt cô.
Lâm Phỉ quay đầu nhìn Hoắc Hiên ở bên cạnh mình một cái, mặt cô nở một nụ cười động lòng người:
- Bạn trai á, đâu mà.
Đâu mà?
Mọi người xung quanh liền thở phào một hơi, đồng thời lại cảm thấy hơi kỳ lạ.
Không phải là không phải, chứ đâu mà là như thế nào?
Ánh mắt của mọi người đều dồn hết về phía Hoắc Hiên, còn vẻ mặt của Hoắc Hiên lại lạnh lùng, coi như như không thấy ánh nhìn của mọi người.
Tần Dương quay đầu nhìn Hàn Phong, hắn thấy bàn tay của Hàn Phong bỗng thả lỏng, vẻ mặt cũng thoáng cái trở nên thoải mái, như trút được gánh nặng.
Mi tâm của Hách Nhất Phi cũng lộ rõ sự vui mừng. Dù ánh mắt khi Lâm Phỉ quay đầu nhìn Hoắc Hiên và nụ cười của cô đều khiến trong lòng mọi người thấy hơi nghi ngờ, nhưng cuối cùng cô cũng không thừa nhận đây là bạn trai của mình, và Hoắc Hiên cũng chẳng có ý kiến gì.
Có lẽ chỉ là bạn bè có quan hệ tốt mà thôi.
Dù trên đời này chỉ có đàn ông và phụ nữ, nhưng ai mà không có những người bạn tốt khác giới chứ?
Vốn dĩ Hách Nhất Phi chẳng có phản ứng gì với đám người Hàn Phong, Cao Trình đang ngồi ở đây cả. Nhưng Lâm Phỉ lại chọn ngồi ở đây, khiến cho dự định kéo Lâm Phỉ về phía đám người của hắn ta tan thành mây khói. Nhưng hắn ta vẫn không muốn bỏ lỡ cơ hội, nên đành kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Phỉ.
- Lâm Phỉ, cậu về được một thời gian rồi nhỉ! Bây giờ đang làm gì rồi?
Lâm Phỉ khẽ cười đáp:
- Tớ đang điều tra và chuẩn bị cho công việc, muốn tự làm cho mình thôi.
Hách Nhất Phi hiếu kỳ hỏi:
- Cậu muốn tự lập nghiệp à! Định làm gì? Nói cho mọi người biết với nào. Bây giờ tớ đang quản lý một bộ phận sản nghiệp của gia tộc, biết đâu lại có cơ hội hợp tác ý chứ!
Lâm Phỉ cười:
- Công việc của cậu là chuyện kinh doanh lớn, còn tớ chỉ làm ăn nhỏ thôi, làm gì có gì mà hợp tác chứ!
Cạnh đó liền có người hỏi lớn lên:
- Thế rốt cuộc là cậu chuẩn bị làm gì?
Lâm Phỉ thoải mái đáp:
- Tớ định mở một cửa hàng bánh ngọt, ba tớ là thợ làm bánh. Tớ ăn bánh ba làm từ nhỏ tới lớn đó, nên tớ nghĩ mình bắt tay vào mở một tiệm bánh ngọt sẽ rất có ý nghĩa.
Hách Nhất Phi cười nói:
- Bánh ngọt mà cậu làm chắc chắn là rất ngon, hay là cậu mở cạnh công ty tớ đi. Xung quanh đó đều là giới công sở, nhiều người thích ăn bánh ngọt uống trà chiều gì đó lắm, buôn bán chắc chắn sẽ khá.
Lâm Phỉ lắc lắc đầu đáp:
- Tớ không định mở ở Thương Châu, tớ mở ở Trung Hải cơ.
Hách Nhất Phi ngẩn ra một lúc, rồi vội khuyên nhủ:
- Mở ở quê mình không phải là tốt hơn sao! Ở đây còn có bao nhiều bạn bè có thể giúp đỡ cậu nữa. Không nói gì nhiều, nhưng nếu cậu mở ở gần công ty tớ, thì tớ có thể làm chủ mỗi ngày đều đặt mua một lượng bánh nhất định, dù sao thì công ty tớ cũng có chút chính sách phúc lợi, nên tớ sẽ mua trà chiều coi như là phúc lợi cho nhân viên luôn.
Lâm Phỉ cười cười lắc đầu, ánh mắt cô kiên định nói:
- Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tớ đã quyết định rồi.
Hách Nhất Phi lập tức hơi sốt ruột, nếu Lâm Phỉ mà chạy đến Trung Hải mở cửa hàng, thì hắn ta còn theo đuổi cái mông gì nữa.
Hách Nhất Phi thất vọng, còn mắt Hàn Phong thì lại sáng lên.
Trung Hải?
Sản nghiêp của gia tộc Hách Nhất Phi ở Thương Châu, chắc chắn cậu ta không thể đến Trung Hải được. Cậu ta không thể đi, nhưng mình thì có thể.
Vì Lâm Phỉ, đừng nói đến Trung Hải, dù là bất kỳ ngõ ngách nào trên thế giới này, cậu cũng dám đi!