Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 753 - Chương 763: Sao Cậu Lại Ở Đây?

Chương 763: Sao Cậu Lại Ở Đây?
 

Tần Dương cắn hạt dưa nghĩ rằng chuyện này thật cẩu huyết, nhưng cũng rất thú vị.

Ai cũng có thanh xuân chưa thể ngủ yên, những năm tháng hồn nhiên đó cuối cùng lại bị hiện thực cẩu huyết đánh bại, chỉ còn lại sự cay đắng và tiếc nuối.

Cô gái tên Lâm Phỉ này rõ ràng là sự tốt đẹp mà Hàn Phong luôn không thể quên.

Bạn học thời cấp ba, đến bây giờ ít nhất cũng qua năm sáu năm rồi. Qua giai đoạn đại học nhiều màu sắc, mà Hàn Phong vẫn có thể luôn thích Lâm Phỉ, có thể thấy Hàn Phong là một người rất chung tình.

Chỉ là không biết cô gái tên Lâm Phỉ này, có cái nhìn thế nào với Hàn Phong?

Cô ấy có biết Hàn Phong luôn thích mình hay không?

Tự nhiên lại có một anh chàng cao to giàu có giỏi giang nhảy ra, không biết sẽ đẩy chuyện này đến đâu đây?

Hàn Phong quay đầu lại nhìn Tần Dương, sắc mặt cậu hơi ngượng ngập:

- Tối hôm nay chắc lại có trò vui cho cậu xem rồi.

Tần Dương khẽ cười cổ vũ:

- Tôi thấy Cao Trình nói rất đúng đấy, chuyện vốn đã qua lâu như vậy rồi. Chi bằng kết thúc nó đi. Thành công thì đương nhiên vui, mà nếu thất bại thì cũng có thể quẳng cái gánh nặng đó, đối mặt với cuộc sống mới. Dẫu sao thì mỹ nữ trên đời này còn rất nhiều, chứ không phải chỉ có một mình Lâm Phỉ, không nên cứ thắt cổ mãi trên một cái cây như vậy.

Cao Trình giơ ngón tay cái về phía Tần Dương:

- Tần Dương nói chuẩn, hơn nữa tớ thấy Lâm Phỉ hình như cũng hơi có ý với cậu đấy.

Hàn Phong ngẩn ra một lát:

- Cao Trình, sao cậu lại nói thế?

Cao trình ngập ngừng một chút:

- Cậu biết quan hệ giữa tớ và Vương Hà không tệ chứ?

Hàn Phong gật đầu:

- Cậu luôn có quan hệ không tệ với phụ nữ mà.

- Cút đi!

Cao Trình nhỏ giọng mắng một câu, rồi mới khẽ nói:

- Vương Hà hỏi tớ xem cậu có đến tham gia hay không, lúc đấy tớ thấy rất lạ. Tớ còn đùa Vương Hà là cậu ta thích cậu à! Vương Hà bảo tớ là lúc cậu ấy gọi điện mời Lâm Phỉ, Lâm Phỉ hỏi thăm các bạn học khác rồi hỏi riêng cậu có đến hay không…

Hàn Phong ngẩn ra, trong mắt đầy sự kinh ngạc và khó tin:

- Thật không, cậu không lừa tớ đấy chứ?

- Lừa cậu thì tớ là Vương Bát!

Cao Trình nói xong, rồi do dự một chút:

- Thời cấp ba cậu và Lâm Phỉ chơi cũng khá thân mà, cho nên tớ cũng không rõ cô ấy hỏi thế là sao, là hỏi thăm bạn bè bình thường, hay là trong lòng cô ấy có ý gì đó…

Sắc mặt Hàn Phong thay đổi, rõ ràng trong lòng cậu đang khá kích động.

Tần Dương cười nhỏ giọng động viên:

- Nam tử hán đại trượng phu, sợ cái gì. Sợ thì sợ trong lòng thôi, phải to gan lên. Cá khô cũng phải có ước mơ, nhỡ đâu lại làm được thì sao?

Hàn Phong đỏ mặt, giống hệt như say rượu. Một lát sau, cậu nắm chặt tay thành nắm đấm, mạnh mẽ khua tay một cái như đang cổ vũ chính mình.

- Tớ…

Hàn Phong vừa lên tiếng, thì đột nhiên có người đứng dậy kinh hô lên:

- Ây da, Lâm đại mỹ nữ của chúng ta đến rồi!

Lời của Hàn Phong lập tức bị chặn lại ở cổ họng, cậu bỗng nhiên quay đầu nhìn ra cửa.

Tần Dương cũng hiếu kỳ quay đầu qua, hắn nhìn thấy một nam một nữ bước vào từ cánh cửa.

Cô gái cao khoảng một mét sáu, một mét bảy gì đó, gương mặt xinh đẹp diễm lệ, mái tóc gợn sóng thời thượng tự do xõa xuống hai bả vai, chiếc áo lông che nửa trên cơ thể, còn phía dưới là chiếc váy ngắn màu đen, quần tất màu da, đôi bốt da cao đến đầu gối, nhìn qua rất gợi cảm mà xinh đẹp.

Quả nhiên đúng là một mỹ nữ, khó trách Hàn Phong nhớ mãi không quên.

Ánh mắt của Tần Dương vượt qua Lâm Phỉ, nhìn đến người đàn ông bên cạnh cô, mắt hắn khẽ thay đổi.

Hoắc Hiên!

Tối hôm qua lúc Tần Dương nói chuyện đánh đấm giả ở chỗ sàn đấu, chủ của nơi đó là Hoắc Hiên đã xuất hiện, thiếu chút nữa là phát sinh xung đột với Tần Dương. Tần Dương hoàn toàn không ngờ tới còn chưa đến một này, mà hắn đã lại gặp lại tên Hoắc Hiên này.

Anh ta lớn hơn Hàn Phong, Lâm Phỉ khoảng năm sáu tuổi, rõ ràng không phải là bạn học của hai người họ. Anh ta đi cùng với Lâm Phỉ, lẽ nào là bạn trai của Lâm Phỉ?

Dù Thương Châu không phải là quá rộng lớn, nhưng hai người gặp lại trong một thời gian ngắn như vậy, và dưới hai loại tình huống hoàn toàn xa lạ, rồi còn tiếp tục chạm mặt với một loại quan hệ kỳ cục. Thực sự quá trùng hợp rồi!

Lúc Tần Dương nhìn thấy Hoắc Hiên, thì ánh mắt của anh ta cũng quét khắp phòng rồi dừng lại trên người hắn. Ánh mắt dò xét bỗng nhiên ngừng lại, rồi lộ ra mấy phần kinh ngạc.

Có thể thấy là Hoắc Hiên cũng không ngờ là lại gặp Tần Dương ở đây.

Tần Dương và Hoắc Hiên đương nhiên không thể coi là bạn bè được, Tần Dương rất bình thản rời ánh mắt nhìn Hàn Phong đang ở cạnh mình. Hắn phát hiện gương mặt vốn đang đỏ của Hàn Phong, thoáng chốc trở nên trắng bệch.

Cao Trình nhìn thấy hai người ở cửa, thì cũng ngẩn ra một lúc. Cậu quay đầu nhìn dáng vẻ của Hàn Phong, rồi nhịn không được dùng khuỷu tay nhẹ huých Hàn Phong một cái, rồi nhỏ giọng an ủi:

- Chắc chỉ là bạn bè thôi, giống cậu với Tần Dương ý. Chắc là tiện đường bị lôi tới nhỉ?”

Hàn Phong hít sâu một hơi, dần khôi phục thần sắc.

- Chắc vậy.

Tần Dương và Cao Trình đối mắt nhìn nhau, ánh mắt đều có hơi không biết làm sao. Rõ ràng trái tim của Hàn Phong lúc này đã gần đến tuyệt vọng rồi.

Cùng lúc đó, Lâm Phỉ và Hoắc Hiên đã bước vào phòng. Một người thanh niên cao lớn trong số mấy người ban nãy còn đang đánh mạt chược, đột nhiên đứng phắt dậy, cười tiến lên nghênh đón.

- Lâm Phỉ, lần này tớ phải dốc hết sức mới có thể mời được cậu đến đây đấy.

Cao Trình khẽ nói:

- Đó chính là Hách Nhất Phi.

Tần Dương chỉ ừ một tiếng, chứ không nói gì.

Hách Nhất Phi này ban nãy luôn chỉ chơi mặt chược, lúc Hàn Phong đến, anh ta còn chẳng buồn chào hỏi một tiếng, rõ ràng là không có quan hệ tốt gì với Hàn Phong. Nhưng Lâm Phỉ vừa đến một cái, anh ta đã chủ động đứng dậy, không đánh mạt chược nữa, gương mặt thì tươi cười nhiệt tình. Sự khác biệt trong thái độ này, hoàn toàn lòng dạ Tư Mã Chiêu, liếc qua cũng có thể nhận ra được.

Lâm Phỉ mỉm cười chào hỏi với mọi người, nụ cười ấm áp trên gương mặt cô cho người khác cảm giác rất thân thiết. Có thể thấy mối quan hệ khá tốt giữa cô và mọi người.

- Hách Nhất Phi, cậu là lớp trưởng mà. Lớp trưởng đã mời, thì đương nhiên tớ phải tới rồi.

Hách Nhất Phi cười ha ha đáp:

- Tớ là lớp trưởng, còn cậu là lớp phó học tập. Trong chuyện học hành, tớ bị cậu bỏ xa cả cây số. Nếu không dựa vào điều kiện của gia đình, thì không biết bây giờ tớ đang bôn ba nơi đâu đây.

Cao Trình bĩu môi, nhỏ giọng nói:

- Kiểu thả thính này, 0 điểm.

Hách Nhất phi đã nhìn thấy Hoắc Hiên từ sớm rồi, nhưng vẫn luôn chỉ nói chuyện với Lâm Phỉ. Đến bây giờ, anh ta mới bày ra vẻ vừa mới trông thấy Hoắc Hiên, rồi khẽ cười nói:

- Lâm Phỉ, vị này là…

Lâm Phỉ mỉm cười đáp:

- Là bạn của tớ, Hoắc Hiên. Vừa rồi chưa giới thiệu, lớp trưởng đừng trách nha.

Hách Nhất Phi cười nhẹ nói:

- Sao mà trách cậu được, Lâm Phỉ, cậu là ngôi sao của lớp mình, nên bạn của cậu đương nhiên cũng sẽ là bạn của bọn tớ rồi… Chào anh, tôi là Hách Nhất Phi.

Sắc mặt Hoắc Hiên bình tĩnh đưa tay ra bắt:

- Hoắc Hiên.

Lâm Hách Phi cười nói:

- Mọi người vào ngồi đi, đều lâu không gặp rồi, uống trà nói chuyện trước. Chút nữa chúng ta lại cùng uống mấy ly!

Mọi người liền nhao nhao ngồi vào chỗ, Hoắc Hiên đi thẳng qua, anh ta kéo một cái ghế bên cạnh Tần Dương rồi đặt mông ngồi xuống, sau đó lạnh nhạt hỏi:

- Sao cậu lại ở đây?
Bình Luận (0)
Comment