Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 752 - Chương 762: Lấy Dũng Khí Để Tỏ Tình

Chương 762: Lấy Dũng Khí Để Tỏ Tình
 

Hàn Phong đưa chìa khóa xe cho Tần Dương:

- Cậu lái xe đi, tôi chỉ đường cho.

Tần Dương không từ chối, mà nhanh nhẹn đón lấy chùm chìa khóa.

Dù trên đời này có rất nhiều người thích khoe khoang, thậm chí là dùng những thành tựu hoặc những thứ vốn không thuộc về mình. Ví dụ như khoe xe, ảnh chụp tao nhã với ly rượu vang đỏ tại nơi sang chảnh, biệt thự sang trọng mang phong cách phương Tây hướng biển. Nhưng thực tế, xe thì đi mượn, lâu lâu mới rút ruột rút gan đi ăn ở nhà hàng một lần, biệt thự sang trọng thì chắc là được bạn bè đưa đi, gì gì đó. Nhưng rõ ràng Hàn Phong không phải là loại người như vậy

- Hôm nay coi như là buổi họp lớp của các cậu nhỉ! Theo cảnh tượng vớ vẩn thường lệ của mấy cái buổi tụ tập này, thì hay có mấy cái chuyện gì gì đó xảy ra lắm nhờ?

Tần Dương vừa lái xe vừa quay đầu lại trêu chọc Hàn Phong.

Hàn Phong đương nhiên hiểu “Mấy cái gì gì đó” trong lời nói của Tần Dương là gì, trên gương mặt cậu có hơi khổ não:

- Hôm nay không đông đâu, có mười mấy người thôi. Hơn nữa còn có hai người bạn chơi với tôi khá thân nữa, tôi chỉ muốn đi gặp họ. Ngoài ra …Lâm Phi hay những người khác làm gì, thì tôi không để tâm cho lắm.

Tần Dương hiếu kỳ hỏi:

- Lâm Phỉ vẫn còn độc thân à?

Hàn Phong lắc đầu, vẻ mặt khá quẫn bách đáp:

- Tôi không biết. Thời học cấp ba, cô ấy là hoa khôi của lớp tôi, có rất nhiều người thích cô ấy. Lên đại học, thì cô ấy học khoa Kinh tế tài chính ở trường Trung Hải, nhưng sau khi tốt nghiệp cô ấy lại lựa chọn quay về Thương Châu. Tôi làm việc ở Bắc Kinh, nên căn bản không gặp cô ấy, tôi chỉ nghe người ta nói là cô ấy vẫn còn độc thân thôi.

Tần Dương cười nói:

- Dù tôi chưa được gặp cô ấy, nhưng tôi có thể đoán được chắc là người đẹp rồi. Một cô gái xinh đẹp như vậy, chắc chắn có nhiều người theo đuổi, nên con mắt kén chọn cũng sẽ rất cao. Muốn chính phục trái tim cô ấy, không dễ đâu.

Hàn Phong cười khổ:

- Chuyện này đương nhiên là tôi biết. Với điều kiện của tôi, tự tôi cũng thấy ngại khi theo đuổi cô ấy. Đương nhiên, chắc chắn là cô ấy cũng không nhìn trúng tôi, tôi chỉ … chỉ đi xem sao thôi.

Tần Dương nghiêng mặt nhìn Hàn Phong đang cười khổ, hắn không nhịn được bật cười nói:

- Nhìn cái vẻ mặt này của anh, tôi thấy không phải chỉ thích cô ấy một chút chút đâu, tình cảm sâu đậm quá rồi.

Vẻ mặt Hàn Phong không biết làm sao nhìn Tần Dương:

- Cậu đừng có mà cười tôi. Phụ nữ đẹp thì ai mà chẳng thích. Huống hồ cô ấy không những xinh đẹp, mà còn tao nhã nữa…

Tần Dương cũng không có ý xem trò vui nữa, mà khẽ gật đầu:

- Tôi có thể hiểu được.

Nơi diễn ra buổi họp lớp là ở một ngôi nhà lớn sang trọng, trang hoàng đầy đủ trên núi. Ngôi nhà rất lớn, Hàn Phong gọi điện thoại cho bạn của mình, mấy phút sau liền có một người đi ra từ căn phòng phía xa, đang vẫy vẫy tay về phía này.

Tần Dương lái xe qua, rồi đỗ xe ở một bãi đậu xe rộng lớn, sau đó hắn cùng Hàn Phong xuống xe.

Một người thanh niên mặc áo lông vũ kinh ngạc liếc mắt nhìn chiếc Ferrari một cái, sau đó lại nhìn Tần Dương một cái, cuối cùng chạy nhanh đến, rồi đấm một đấm vào ngực Hàn Phong.

- Cái thằng này, nếu tớ không nói Lâm Phi ở đây, thì hôm nay cậu định không đến đúng không?

Hàn Phong rõ ràng là có quan hệ rất tốt với người thanh niên này, cậu cười đấm trả lại một cú:

- Cậu cũng thành tâm quá nhỉ. Đừng nói là nghe tớ bảo là không đến, nên cậu mới dụ tớ đấy.

Người thanh niên cười he he:

- Không làm thế thì làm sao dụ rắn ra khỏi hang được?

Hàn Phong quay đầu lại giới thiệu:

- Đây là Cao Trình, bạn cấp ba của tôi. Đây là bạn tớ Tần Dương, từ Bắc Kinh về nhà ông ngoại ăn tết.

Cao Trình cười chủ động giơ tay nói:

- Tôi và Hàn Phong là anh em cùng chung hoạn nạn thời cấp ba.

Tần Dương cười đáp:

- Anh là bạn cũ, còn tôi là bạn mới.

Bắt tay xong, Cao Trình cười nói:

- Đi thôi, vào trong rồi chém gió tiếp. Bọn Trương Thiên Ninh đang đánh bài.

Cao Trình nhìn dáng vẻ muốn nói gì đó lại thôi của Hàn Phong, thì cậu ta vỗ một cái vào tay của Hàn Phong nói:

- Tớ biết cậu muốn hỏi gì, nữ thần của cậu còn chưa đến, bảo là một lát nữa.

Sắc mặt Hàn Phong hơi đỏ lên:

- Tớ có hỏi đâu?

Cao trình cười hì hì:

- Vai thưa che mắt thánh à, tớ đi guốc trong bụng cậu rồi!

Tần Dương nhìn hai người trêu đùa với nhau, thì không nhịn được nhớ đến ba người bạn cùng phòng của mình, khóe miệng hắn không kìm được hơi cong lên.

Ba người bước vào trong một đại sảnh, thì nhìn thấy có hai người đang đứng cạnh một bàn mạt chược, còn đâu là một tốp người cả nam cả nữ đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh cắn hạt dưa tán ngẫu.

Nhìn thấy ba người bước vào, tất cả mọi người đều quét mắt qua. Trong đám người đang tán ngẫu, có một người đàn ông đứng dậy, anh ta nhìn tới cười nói:

- Thằng kia đến muộn thế hả, đợi cậu muốn chết luôn.

Hàn Phong cười đáp:

- Chẳng lẽ tớ không có việc bận à… Tôn Hoằng, câu về lúc nào thế?

- Hôm qua, đáng lẽ hôm nay định ở nhà ngủ một trận cho đã. Nhưng lại bị chúng nó kéo đến đây, nói cái gì mà họp lớp tất niên… Aizz, tớ bảo này, thằng nhãi cậu về mà cũng không í ới một tiếng, quá không có thành ý rồi đấy. Tối nay xem tớ xử cậu thế nào nha, đợi chết đê.

Sắc mặt Hàn Phong sợ hãi:

- Đừng, biết cậu uống rượu giỏi rồi, tha cho tớ đi!

Ầm ĩ mấy câu xong, Hàn Phong liền giới thiệu Tần Dương với mọi người, một đám người có thái độ không giống nhau chào hỏi với hắn. Tần Dương chú ý đến đám người đang chơi mạt chược đều quay đầu lại nhìn về phía hắn, nhưng không ai chào hỏi với Tần Dương.

Tần Dương liếc nhìn thấy trên bàn của họ để từng xấp tiền dày, rồi nhanh chóng thu tầm mắt lại.

Tần Dương chỉ đến đây để xem náo nhiệt với giết thời gian thôi, hắn tìm một cái sofa ngồi xuống, rồi gọi người phục vụ rót cho mình một chén trà. Sau đó hắn lấy một nắm hạt dưa chậm rãi cắn, đồng thời lắng nghe mọi người trò chuyện.

- Buổi họp lớp hôm nay là Hách Nhất Phi tổ chức, nên tất cả mọi chi phí hôm nay cũng đều do cậu ta bao. Nghe nói ba cậu ấy có ý định bồi dưỡng cậu ấy, để giao cho cậu ấy quản lý một phần kinh doanh của Hách gia. Bây giờ đúng là gió thổi nước lên…

Cao Trình nhỏ giọng thuật lại tình hình với Hàn Phong:

- Nghe nói Hách Nhất Phi mời hết cả lớp, còn thông qua Vương Hà để mời Lâm Phỉ tới nữa. Bọn kia nói Hách Nhất Phi ngày xưa từng theo đuổi Lâm Phỉ, hình như hôm nay cũng định tỏ tình với Lâm Phi đấy…

Sắc mặt của Hàn Phong hơi tái nhợt đi, cậu có hơi tức giận nói:

- Đã vậy thì cậu còn gọi tớ đến đây làm gì? Nhìn bọn họ tình chàng ý thiếp à?

- Cậu đừng giận!

Cao Trình nhỏ giọng nói:

- Tớ tính chuyện này khả năng cao là không thành, ngày trước cậu ta từng theo đuổi Lâm Phỉ. Nếu quan hệ tốt, thì tự cậu ấy đã hẹn được Lâm Phi rồi, cần gì phải nhờ Vương Hà, như thế chứng tỏ cũng chẳng thân thiết gì đâu. Vả lại, bất kể Lâm Phỉ có đồng ý hay không, tớ nghĩ cậu nhìn thấy ở đây không phải là tốt hơn à?

Hàn Phong ngây ra một lúc, cậu hiểu cách nghĩ của Cao Trình. Cậu ta muốn giết chết hy vọng để cậu từ bỏ được Lâm Phỉ, và giải thoát hoàn toàn. Đã là anh em, cậu ta là người hiểu cảm giác của cậu dành cho Lâm Phỉ nhất.

Hàn Phong thoáng do dự:

- Nếu cô ấy đồng ý thì sao?

Cao Trình cười đáp:

- Thế thì quá đơn giản, chúng ta quay đầu bỏ chạy là được thôi. Rồi từ giờ trở đi cắt đứt quan hệ với đám Hách Nhất Phi, được chưa?

Hơi ngưng lại một chút, Cao Trình cổ vũ Hàn Phong nói:

- Nhưng nếu cô ấy vẫn từ chối cậu ta, thì chi bằng cậu lấy dũng khí theo đuổi tỏ tình cái đi. Kể cả có thất bại, thì chung quy vẫn không hối tiếc, đúng không?
Bình Luận (0)
Comment