Chương 761: Cậu đi cùng tôi được không?
- Hi, ở đây Tần Dương!
Tần Dương đứng bên cạnh chiếc xe, đang cầm điện thoại định gọi cho Hàn Phong thì nghe thấy tiếng của cậu ta.
Tần Dương ngẩng đầu lên thì thấy Hàn Phong từ gần đó đang vẫy tay với mình. Tần Dương cũng cười vẫy tay đáp lại.
Hàn Phong chạy tới bên cạnh Tần Dương, kinh ngạc lướt nhìn chiếc xe Ferrari bên cạnh hắn:
- Xe của cậu à?
Tần Dương cười nói:
- Xe của người thân, cho tôi mượn hai ngày.
Hàn Phong ồ lên một tiếng, đôi mắt ánh lên sự ngưỡng mộ:
- Chắc chắn người thân của cậu là người có tiền rồi.
Tần Dương không nhịn được liền phì cười:
- Đúng, đúng là có nhiều tiền, coi như là hào phú nơi đây á.
Hàn Phong tò mò nói:
- Đón năm mới ở nhà người thân, lẽ nào là ở nhà của ông bà nội hoặc ông bà ngoại?
Tần Dương trả lời thản nhiên:
- Nhà ông bà ngoại
- Thảo nào.
Hàn Phong không lằng nhằng tới việc đó nữa mà hỏi giờ Tần Dương:
- Hôm nay cậu không vội về nhà ông bà ngoại hả?
Tần Dương cười nói:
- Không vội, đang đợi cậu là thổ địa dẫn tôi đi ăn món ngon nè. Trước đây cậu từng khoe với tôi còn gì.
Hàn Phong cười he he, búng tay tạch một cái:
- Ok, vậy hành trình hôm nay của cậu giao cho tôi đi, chắc chắn sẽ không khiến cậu phải thất vọng!
Hơi dừng lại một chút, sắc mặt hàn Phong liền thoáng hiện lên sự không tự nhiên:
- Tần Dương, tôi có thể lái chiếc Ferrari này một chút không? Tôi thích xe lắm nhưng không mua nổi xe xịn…
Tần Dương cười, tiện tay vứt chìa khóa xe cho Hàn Phong:
- Được, vậy cậu lái, dù sao tôi cũng không quen đường, như vậy sẽ giảm bớt được phiền phức!
Hàn Phong nhận chìa khóa một cách mừng rỡ:
- Cảm ơn nhé, tôi sẽ cẩn thận.
Tần Dương ngồi bên ghế phụ của vị trí lái. Hàn Phong lên xe, cẩn thận lăn bánh, từ từ hòa vào dòng xe, đi về phía điểm cần đến.
Hàn Phong đưa Tần Dương đi vòng vòng tới thăm những cảnh đẹp của Thương Chu, sau đó đưa hắn đi ăn trưa, thưởng thức những món ngon đặc sản nơi này. Ví dụ như thịt lừa xào lăn, ngon tới mức Tần Dương khen không ngớt lời.
Ăn cơm xong, Hàn Phong lại đưa Tần Dương đi tới thăm quan một địa danh nữa.
- Hàn Phong, hiện tại cậu vẫn chưa có bạn gái à?
Hàn Phong cười đau khổ lắc đầu:
- Không có, những năm gần đây tìm bạn gái cũng chẳng dễ dàng gì, kém thì chúng ta không ưng, mà được một xíu thì họ lại không ưng chúng ta. Muốn gặp được người vừa ý với mình thật khó.
Tần Dương cười nói:
- Dù gì cậu cũng là một tu hành giả, mặc dù chưa bước vào đại thành cảnh nhưng thực lục cũng rất ưu tú, lẽ nào không nghĩ tới việc làm chút gì khác sao?
Hàn Phong cười đau khổ:
- Tu hành giả cũng là người mà. Ngoài việc đánh nhau lợi hại ra thì cũng chẳng có sở trưởng gì nổi trội. Ai chẳng muốn kiếm tiền, nhưng tôi lại không muốn làm vệ sĩ cho người khác, cũng không muốn làm những chuyện phạm pháp…
Tần Dương hiểu nên gật đầu. Đúng là tu hành giả rất lợi hại, nhưng trong xã hội hiện tại, dựa vào sức lực để kiếm tiền càng ngày càng không khả thi. Rất nhiều gia tộc tu hành giả không hề thiếu tiền, đó là do họ đã hoàn thành việc tích lũy vốn liếng từ sớm. Và cũng hiểu rõ tới mức thâm căn cố đế trong một lĩnh vực nào đó. Một con sói cô độc như Hàn Phong, muốn sử dụng bản thân để kiếm tiến đúng là không dễ dàng..
Khi nguồn tài nguyên xã hội đã được khống chế trong tay của một số ít những người khác và sau đó hình thành những tầng lớp xã hội thì những người ở tầng lớp thấp muốn phá vỡ rào cản, hướng lên trên sẽ càng ngày càng khó khăn hơn. Nếu như sư phụ của Tần Dương không phải là Mạc Vũ, tông chủ Ẩn Môn giàu có vô đối và nếu như trước đó hắn không có tiền thì việc Tần Dương muốn kiếm tiền cũng sẽ khó khăn.
Giống như những người như Cá Mập Đen, Rắn Cạp Nong, Lưỡi Lê – những kẻ tham gia đấu quyền tại chợ đêm đêm hôm qua. Bọn họ hầu như đều là người có thực lực đỉnh phong Tiểu Thành cảnh. Đó đều là những thực lực không tồi, nhưng bọn họ muốn nhanh kiếm được tiền thì chỉ còn cách liều mạng bằng việc thông qua những trận quyền chợ đen mà thôi.
- Cậu có thể cân nhắc việc góp sức cho đất nước. Đất nước rất hoan nghênh những tu hành giả vừa có thực lực lại có tiềm lực. Nếu có thể qua được sát hạch, dốc sức vì đất nước thì cũng sẽ nhận được sự đền đáp rất hậu hĩnh.
Chuyện mà Tần Dương nói là chuyện mà toàn bộ các tu hành giả đều biết. Những tu hành giả có thực lực cực mạnh mà có đất dụng võ ở thành phố không nhiều. Nhưng nếu trở thành vũ khí của quốc gia thì lại có thể phát huy được khả năng của họ. Giống như Tần Dương, sau khi gia nhập Long tổ, thủ lĩnh của tiểu đội Thiểm Điện đã hoàn thành được rất nhiều vụ mà người bình thường khó có thể hoàn thành được, và nhận được sự đánh giá rất cao từ Long tổ.
Đương nhiên, tu hành giả giúp sức cho đất nước không chỉ đơn giản là gian nhập Long tổ. Bất luận là tiền tuyến hay là hậu cần thì tại mọi loại phòng ban đặc biệt, tu hành giả cũng đều có thể phát huy được khả năng mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều. Do đó, quốc gia luôn hào phóng và có những đãi ngộ tốt đối với những tu hành giả nguyện giúp sức vì đất nước.
Hàn Phong cười nói:
- Tính tôi lười nhác, không thích bị ràng buộc, thôi cứ sống như thế này đi.
Tần Dương không hề cảm thấy thái độ của Hàn Phong như vậy là sai, hắn mỉm cười:
- Tu hành, quan trọng là vì tăng cường sức mạnh cơ thể, bảo vệ bản thân và bảo vệ những người mình quan tâm, không nhất thiết phải hùng hổ, nhiệt tình. Nếu thái độ của cậu đã như vậy thì sống cuộc sống như hiện tại cũng không tệ, ngoài việc làm tu hành giả thì vẫn có thể làm những việc khác, thực ra cũng không khác người bình thường là mấy.
Hàn Phong sờ mũi, cười khổ sở:
- Thực ra vẫn là do tôi lười quá. Nhìn người khác lái xe xịn, ở nhà sang, đâu phải tôi không ngưỡng mộ đâu. Nhưng tôi thiếu đi động lực và quyết tâm liều mạng, tôi chỉ có cảm giác sống một cách không có lý tưởng.
Tần Dương cười ha ha:
- Chẳng phải như vậy là rất bình thường sao?
Hàn Phong đang định nói gì đó thì điện thoại của cậu ta đột nhiên reo lên. Cậu tay nhìn Tần Dương cười một cách áy náy rồi cầm điện thoại lên nghe.
- Cao Trình, chuyện gì vậy…bây giờ hả? Sao tự nhiên lại nói đến chuyện này vậy?... Ồ, tôi đang có chút việc ở đây…Có người bạn tới nhà người nhà đón năm mới, tôi đưa cậu ấy đi vòng vòng…Lâm Phỉ cũng tới à?... Như vậy không hay lắm á…Thôi được, để tôi hỏi ý bạn mình đã.
Tần Dương đại khái nghe được lời nói của Hàn Phong nên cũng đoán ra chắc cậu ta có cuộc tụ tập, không đợi Hàn Phong mở lời, Tần Dương liền cười nói một cách sảng khoái:
- Đừng lo cho tôi, cậu có hẹn thì đi là được, mình tôi tự đi một vòng rồi về.
Hàn Phong lắc đầu:
- Sao tôi vứt cậu một mình ở đây mà chạy đi được. Chẳng phải sắp tết rồi sao, nhiều bạn học quay về quê, có người tổ chức cho mọi người buổi chiều vui chơi, buổi tối cùng ăn cơm, đều là thanh niên, có muốn đi chơi cùng tôi không? Nói thẳng, nếu cậu không muốn đi cũng không sao, chúng ta tiếp tục đi chơi theo kế hoạch của mình, không đi góp vui cũng ok.
Tần Dương chớp mắt, cười tủm tỉm nói:
- Lâm Phỉ à?
Khuôn mặt Hàn Phong đột nhiên đỏ lên, biểu cảm có phần lúng túng:
- Đó là một bạn nữ cùng học cấp ba với bọn tôi, rất xinh đẹp…
Nhìn biểu cảm của Hàn Phong, tự nhiên Tần Dương liền hiểu ra, hắn cười hì hì trêu chọc:
- Học sinh nữ cấp ba xinh đẹp, he he, cậu thích cô ấy phải không?
Khuôn mặt Hàn Phong trở nên đỏ au. Cậu ta nghiến răng, nhìn Tần Dương một cách kỳ vọng:
- Tần Dương, cậu có thể đi cùng tôi được không, một mình tôi đi, cảm giác hơi sợ…
Hình như sợ Tần Dương không đồng ý, Hàn Phong liền nhanh chóng nói:
- Bọn mình đi xem thế nào, nếu không thú vị thì sẽ tìm cớ để về trước.
Hàn Phong đã nói tới nước đó, Tần Dương cũng chẳng có việc gì liền nhận lời luôn:
- Ok, tôi cũng muốn xem xem cô nương khiến cậu động lòng trông xinh đẹp cỡ nào!