Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 750 - Chương 760: Tư Tưởng Của Ba Đừng Có Xấu Xa Vậy Được Không?

Chương 760: Tư tưởng của ba đừng có xấu xa vậy được không?
 

- Chào buổi sáng ông ngoại, bà ngoại!

Tần Dương rửa mặt xong thì đi xuống lầu, chào hỏi hai ông bà một cách quy củ.

Ông cụ nhìn Tần Dương một cái, ừ một tiếng chứ không phản ứng gì nhiều.

Rõ ràng là việc ông không thích Tần Hoa cũng như việc đối đầu với con gái La Thi Thiến của mình khiến trong lòng ông ít nhiều vẫn có chút thái độ giận cá chém thớt với Tần Dương.

Bà ngoại trừng mắt nhìn ông ngoại một cái, khuôn mặt hiện ra nụ cười hiền lành:

- Tiểu Dương, chẳng phải là hôm qua con về muộn lắm sao, sao không ngủ thêm chút? Coi đây như nhà của mình đi, đừng gò bó quá.

Tần Dương cười nói:

- Con ngủ tám tiếng, đủ rồi ạ. Sáng sớm thấy ông ngoại luyện quyền, trông thật lợi hại!

Tần Dương tâng bốc ông nội bằng một thái độ rất bình tĩnh.

Ông cụ quay đầu lại, quét mắt nhìn Tần Dương:

- Con hiểu về quyền à?

Tần Dương cười nói

- Đương nhiên con không dám nói là hiểu, nhưng đại khái thì nhìn cũng biết chút ít ạ.

Ông cụ hơi nheo mắt lại:

- Thực lực hiện tại của con là gì?

Hành vi cử chỉ, ngôn ngữ của tu hành giả đương nhiên khác biệt so với người bình thường. Dù không vận dụng nội khí nhưng cao thủ thực sự chỉ cần nhìn cũng phân biệt được ngay. La Khai, La Chính chưa hẳn có thể quan sát được, nhưng ông cụ thì có thể nhìn cái là biết ngay Tần Dương mang thân phận của một tu hành giả. Chỉ có điều ông cũng không nhận ra được thực lực hắn cao thấp như thế nào mà thôi.

Tần Dương trẳ lời một cách thành thật:

- Trung thập bát khiếu huyệt ạ.

Đôi mắt ông cụ chợt lóe sáng. Thực lực Trung thập bát khiếu huyệt ở tầm hai mốt tuổi, thực lực này đã rất lợi hại rồi.

Bà La lộ ra sự vui mừng:

- Tiểu Dương, con lợi hại quá. Con mới có hai mươi mốt tuổi mà đã trung thập bát khiếu huyệt rồi, chuyện về sau đột phá Đại thành cảnh sẽ không có vấn đề gì.

Tần Dương khiêm tốn nói:

- Lúc trước con dùng Phá Huyệt đan để đột phát Tiểu Thành cảnh. Đợi đến lúc tới Đại Thành cảnh thì không biết còn cần phải có bao nhiêu thời gian nữa ạ.

Ông La hơi chau mày, quát mắng:

- Dùng Phá Huyệt đan để đột phá Tiểu Thành cảnh, đúng là hồ đồ!

Tần Dương cười. Hắn không giải thích cũng chẳng phân tích.

Ông La nhìn Tần Dương thì trầm giọng:

- Thép tốt thì phải dùng trên lưỡi dao. Tiểu Thành cảnh chỉ cần một chút thời gian là có thể đột phá. Vậy mà con lại lãng phí cơ hội Phá Huyệt đan duy nhất, ai cho phép con làm vậy, sư phụ con à?

Tần Dương cười nói:

- Lúc đó con gặp phải chút phiền phức, thực lực không đủ nên đã dùng Phá Huyệt đan…Chuyện sau này thì để sau hãy nói ạ, ít nhất thì cũng phải vượt qua những chuyện trước mắt đã có phải không ạ?

Ông La hừ một tiếng;

- Thanh niên háo thắng, không biết rằng có những lúc lùi một bước mới là trời cao biển rộng. Giống như đạo lý thu nắm đấm lại mới có thể đánh ra một quyền có lực mạnh hơn. Một khi hiếu thắng thì cuối cùng sẽ gặp phải thảm bại.

Tần Dương không tranh luận với ông cụ mà gật đầu:

- Ông ngoại nói chí phải.

Ông cụ thấy Tần Dương không phản bác lại mình thì định nói gì đó, nhưng không tìm được cớ gì liền dời đi chỗ khác. Ông cầm tờ báo trên bàn lên, tự đọc.

Bà cụ sợ Tần Dương giận liền vừa cười vừa nói:

- Ông ngoại con trước giờ nói chuyện đều cáu kỉnh như vậy, con đừng để bụng nhé.

Tần Dương cười nói:

- Không đâu bà, những gì ông ngoại nói rất đúng ạ.

Bà cụ cười nói:

- Tối qua con về bằng cách nào?

Tần Dương cười nói:

- Anh Khai cho con mượn xe của anh ấy, nói là để con lái vài ngày, con đi xe của anh ấy về ạ.

Ông cụ quay đầu lại, đôi mắt ánh lên sự kinh ngạc nhìn Tần Dương.

- Nó chủ động cho con mượn?

Tần Dương cười nói:

- Vâng ạ

Ông cụ ồ lên một tiếng:

- Có chiếc xe, đi đâu cũng tiện, con lấy lái đi.

Trên khuôn mặt bà cụ chợt lóe lên sự kinh ngạc rồi biến mất. Đương nhiên bà biết rất rõ tính cách của hai đứa La Chính và La Khai. La Khai rất thích xe, bình thường sẽ không cho ai mượn, thật không ngờ nó lại chủ động cho Tần Dương mượn xe. Đây đâu chỉ đơn giản là tiếp đãi người em họ từ phương xa tới.

- Tối qua mấy đứa đi đâu vậy?

Tần Dương cười nói:

- Dạ tìm một chỗ uống rượu, còn có hai người bạn của hai anh ấy nữa ạ.

Bà cụ cười nói:

- Thanh niên các con luôn cùng chung tiếng nói, Thương Chu cũng có không ít nơi đáng để đi, hai ngày này đi dạo vòng vòng coi sao.

Tần Dương cười nói:

- Dạ, con sẽ đi, bà đừng lo.

Lúc này Tần Hoa và La Thi Thiến đi xuống lầu. Hàn huyên vài câu, Tần Hoa liền đi tới bên cạnh Tần Dương, hỏi nhỏ:

- Tối qua đi đâu thế Không sao chứ?

Tần Dương cười hì hì nói:

- Hai anh họ đưa con đi tới một khu villa sang trong có võ đài dưới lòng đất. Con cược ba trận đấu, bỏ vào hai mươi vạn, thắng được hai trăm năm mươi năm vạn, còn giúp bọn họ đều kiếm được tiền, mọi người rất quý con…

Tần Hoa sửng sốt, khuôn mặt lộ ra sự vui mừng:

- Tiểu tử thối làm tốt đấy, giữ được thể diện cho ông Tần phụ huynh là ba đây.

Tần Dương cười he he:

- Con không vấn đề gì nữa rồi, ba tự cầu thêm phúc cho mình đi.

Tần Hoa cười khổ sở:

- Chuyện này ba cũng chẳng có cách nào. Dù sao điều kiện của ba cũng rành rành ra đó rồi, so với La Gia chẳng là gì cả, hơn nữa bọn họ không thích ba, đây là quan niệm chủ quan, căn bản không thể thay đổi được.

Tần Dương an ủi nói:

- Ầy, dù sao thì ba cũng là đi cùng với mẹ tới, chỉ cần mẹ vui, thì chẳng phải những chuyện còn lại đều ok sao? Hơn nữa, ba cũng nghe mẹ nói rồi đó, mẹ sắp nghỉ hưu, cùng ba đi du lịch vòng quanh thế giới rồi, chẳng lẽ ba còn không vui sao.

Nói tới chuyện này, khuôn mặt Tần Hoa liền lập tức nộ ra dáng vẻ tươi cười không thể kìm nén lại được:

- He he, lúc trước mẹ con luôn không đưa ra được quyết tâm, thật không ngờ lần này quay về, chịu phải sự ép buộc của anh hai đã khiến bà ấy hạ quyết tâm bằng bất cứ giá nào. Nói ra thì đúng là còn phải cảm ơn bọn họ đấy.

Tần Dương cười ha ha, làm bộ đau khổ:

- Hài, sau này ba mẹ tình chàng ý thiếp đi khắp thế giới, chỉ còn mình con lẻ loi, hiu quạnh sống ở Trung Hải.

Tần Hoa đưa tay ôm lấy cánh tay Tần Dương, thấp giọng hừ một tiếng:

- Tiểu tử thối, đừng tưởng ba không biết hồng nhan bên cạnh con nhiều cỡ nào: Văn Vũ Nghiên, Hàn Thanh Thanh, Lý Tư Kỳ, còn có hai chị em nhà họ Yến, đều mập mờ với con nhé, lại còn ra vẻ lẻ loi, cô đơn, không thấy ngại à?

Tần Dương không biết nói gì:

- Mọi người đều là bạn mà, ba, tư tưởng của ba đừng có xấu xa như vậy được không?

Tần Hoa liếc nhìn cười lạnh lùng:

- Đều là bạn à? Con tưởng mắt của ba mù chắc, hay là não bị úng nước nên không biết suy nghĩ?

Tần Dương bất đắc dĩ, chỉ còn biết giơ tay đầu hàng:

- Được rồi, bạn của con nhiều như vậy, con không hề lẻ loi hiu quạnh, được chưa ạ. Hai người cố gắng ngao du, một năm không quay về cũng không sao ạ…

Tần Hoa cười ha ha:

- Giờ con đã hai mươi mốt rồi, cũng đã là người trưởng thành, không bắt con phải lấy vợ thì cũng phải tìm một cô bạn gái chứ, dù sao con cũng kế thừa truyền thống tốt đẹp của ba, còn cả sự dạy dỗ vất vả của sư phụ con nữa, phải có chút thành tích gì đó chứ.

Thành tích?

Lẽ nào thành tích là chỉ việc tìm một cô bạn gái sao?

Cái này hơi quá đáng rồi nha.

Tần Dương không dám phản lại liền bàn ra:

- Ba, con không nói với ba những thứ này nữa, con ăn cơm xong sẽ tìm bạn để đi chơi đây.

Tần Hoa sửng sốt:

- Bạn? Con có bạn ở đây nữa à?

Tần Dương cười đắc ý, bắt đầu khoác lác không chút do dự:

- Đương nhiên ạ. Ba cũng không thử coi xem con trai ba là ai, bạn bè bốn phương luôn…
Bình Luận (0)
Comment