Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 749 - Chương 759: Anh Giúp Tôi Thắng Được Hơn Hai Trăm Vạn Đấy

Chương 759: Anh giúp tôi thắng được hơn hai trăm vạn đấy
 

Đúng là Tần Dương rất có hứng thú với Huyễn Ảnh bộ của Lưỡi Lê. Bởi vì trong chiến đấu thực tế, nó có thể tạo ra được hiệu quả bất ngờ. Huyễn Ảnh bộ cực kỳ đơn giản mà lại có hiệu quả.

Đối với những người thường xuyên ở bên bên bờ vực sinh tử như Tần Dương, thì đôi khi chỉ cần một chiêu là có thể đảo ngược cục diện sống chết, cứu được tính mạng của mình.

Lưỡi Lê từ chối một cách gọn lỏn, Tần Dương cũng không nói gì thêm.

- Không bán cũng không sao, tôi tôn trọng tinh thần truyền thừa. Nhưng nếu như có một ngày nào đó anh muốn bán thì đừng ngại mà nghĩ tới tôi, tôi là đệ tử Ẩn Môn, Tần Dương.

Sự mỉa mai trên khuôn mặt Lưỡi Lê đột nhiên ngưng đọng lại. Ánh mắt hắn ta tràn đầy sự khiếp sợ.

- Ẩn Môn?

Tần Dương gật đầu, hắn mỉm cười đưa ra một số điện thoại:

- Đây là số điện thoại của tôi, anh có thể liên hệ cho tôi bất cứ lúc nào. Có thể tôi không đưa ra được một cái giá trên trời cho anh, nhưng ít nhất tôi cũng là đối tượng giao dịch đáng để anh tin tưởng. Tôi lấy thanh danh của Ẩn Môn ra đảm bảo.

Lưỡi Lê kinh ngạc nhìn chằm chằm Tần Dương:

- Tông chủ Ẩn Môn Mạc Vũ là gì của cậu?

Tần Dương không hề ngạc nhiên khi Lưỡi Lê biết tên của sư phụ. Hắn mỉm cười:

- Thiên Cổ Ẩn Môn, Nhất Mạch Đơn Truyền, tôi đương nhiên là đệ tử của Mạc Vũ.

Lưỡi Lê soi Tần Dương một lúc, biểu cảm có chút kỳ lạ:

- Ẩn Môn của các cậu sở hữu rất nhiều loại bí kỹ mà còn quan tâm tới Huyễn Ảnh bộ của tôi sao?

Tần Dương cười nói:

- Đúng là Ẩn Môn ngàn năm trở lại đây đã truyền thừa rất nhiều bí kỹ, nhưng tính thực dụng của rất nhiều bí kỹ đến thời điểm hiện tại đã không còn cao nữa. Tính thực dụng của Huyễn Ảnh bộ của anh trong chiến đấu thực tế rất cao, giúp được cho tôi rất nhiều. Anh có đồng ý nhượng lại bí quyết của Huyễn Ảnh bộ không?

Người xem tên, cây xem bóng. Sau khi Tần Dương nói ra thân phận đệ tử Ẩn Môn của mình thì rõ ràng thái độ của Lưỡi Lê đã thay đổi rất nhiều.

Biểu hiện của Lưỡi Lê có vài phần do dự, cuối cùng hắn ta vẫn lắc đầu:

- Mạc tiên sinh y võ song tuyệt, nhân tâm không gì sánh được, tôi rất kính nể, nhưng Huyễn Ảnh bộ vẫn là bí kỹ gia truyền của Hoa gia, không thể truyền thụ cho người không phải là đệ tử của Hoa gia, cho nên…

Tần Dương mỉm cười phất tay:

- Không cần phải xoắn xuýt làm gì, chúng ta không thân không quen. Đây vốn là một vụ giao dịch. Giao dịch ấy mà, đương nhiên hai bên phải cùng tự nguyện. Anh không đồng ý, tôi có thể hiểu được, coi như là kết bạn đi. Nói ra thì đúng là hôm nay anh đã giúp tôi kiếm được hơn hai trăm vạn đấy.

Sắc mặt Lưỡi Lê hơi biến đổi:

- Cậu tham gia đặt cược à, chẳng phải trận cuối cùng tôi đã thua rồi sao?

Tần Dương mỉm cười:

- Tôi nhập cuộc với hai mươi vạn. Anh thắng. Trận thứ ba tôi đặt cược cho Kỵ Binh. Mặc dù Huyễn Ảnh bộ thần kỳ nhưng nếu trước đó để người khác biết được có thể dùng cái bất biến ứng với cái vạn biến thì Huyễn Ảnh Bộ cũng mất đi khả năng tấn công. Dù anh có thắng Cá Mập Đen một cách thần kỳ đến đâu, dù anh có thắng Rắn Cạp Nong và vẫn có thể liên tiếp sử dụng Huyễn Ảnh bộ nhưng con át chủ bài anh đưa ra một khi đối mặt với sự phòng thủ ổn định của Kỵ Binh thì cũng không thể chiến thắng được.

Sắc mặt Lưỡi Lê có chút kỳ lạ:

- Hai mươi vạn, cậu đã thắng được bao nhiêu?

Tần Dương thẳng thắn trả lời:

- Hơn hai trăm năm mươi vạn.

Sắc mặt Lưỡi Lê trở nên buồn bã. Hắn ta thở dài một cái, không nói gì thêm.

Tần Dương thấy Lưỡi Lê không nói gì thì đột nhiên cười:

- Có duyên gặp lại nhé.

Tần Dương quay người, bước đi một cách thoải mái. Lưỡi Lê nhìn theo bóng lưng của Tần Dương, trong mắt ánh lên sự rối rắm và tịch mịch.

Nào, Tần Dương, uống cạn chén này đi!

- Được ạ!

Trở về vị trí ngồi, Tần Dương liền ném chuyện vừa rồi ra sau não. Đúng là Huyễn Ảnh bộ không tồi, nhưng không đến mức khiến hắn phải dùng trăm phương ngàn kế để đạt được.

Lê Bình một hơi uống cạn, đặt chén rượu xuống, ôm lấy vai của Tần Dương. Áp sát tai hắn, cười hì hì nói:

- Tần Dương, ba cô gái này có nhắm được ai không? Nếu có, bọn anh đây sắp xếp giúp cậu. Chú yên tâm, bọn họ không phải là gái ngành đâu, toàn là mấy em đứng đắn cả đấy…

Em gái đứng đắn đến chỗ này tới lượt mấy anh sắp xếp chắc?

Tần Dương thầm oán một câu, sau đó khéo léo từ chối:

- Ý tốt em xin nhận, nhưng em tới đây ở nhà ông bà ngoại, nếu hôm nay ngày đầu tiên đã ở bên ngoài thì đến lúc đó chắc là mẹ sẽ đánh gãy chân em mất.

La Chính ngồi bên cạnh cười nói:

- Tần Dương, không sao đâu, muốn chơi thì ở lại, nói với nhà một tiếng. Nói là mọi người chơi vui quá nên cuối cùng ở lại nhà của anh, ngay mai về. Đảm bảo không có chuyện gì.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Đừng, em đã hứa với mẹ rồi. Lần này về đây sẽ ngoan ngoãn, các anh cứ chơi, lát nữa một mình em về là được.

Lê Bình cười ha ha, cũng không miễn cưỡng:

- Được, vậy hôm nay chúng ta chỉ uống. Tần Dương, cậu là một thằng được lắm. Mặc dù chúng ta lần đầu gặp mặt nhưng cảm giác rất hợp nhau, sau nay là bạn nhé.

Tần Dương mỉm cười, nâng chén rượu:

- Vậy thì phải uống một chén.

Lê Bình cũng nâng chén:

- Nào, hôm nay chúng ta không say không về!

Sau khi uống rượu xong và rời đi thì đã là mươi hai giờ đêm. La Chính và La Khai đều uống say ngất ngưởng, họ kéo Tần Dương đi part thứ ba thật đặc sắc.

Tần Dương cũng đại khái đoán ra part thứ ba có nội dung là gì. Hắn liền vừa cười vừa nhã nhặn từ chối. La Khai thấy Tần Dương nhất quyết rời đi liền vứt chìa khóa chiếc xe Ferrari cho Tần Dương.

- Bọn anh ở đây, em lái xe đi, mấy ngày nay cho em mượn đó.

- OK, cảm ơn anh!

Tần Dương cũng không hề khách sáo với La Khai. Sau khi chào Thường Hạo và Lê Bình, hắn liền lái chiếc Ferrari của La Khai rời đi, quay về nhà họ La.

Tắm xong, Tần Dương nằm trên giường, suy nghĩ về việc hôm nay đã xảy ra cùng với sự thay đổi thái độ trước sau của hai anh em La gia. Khuôn mặt hắn không khỏi lộ ra dáng vẻ tươi cười.

Không cần biết tình bằng hữu này cần bao nhiêu tiền bạc, những ít nhất cũng đã quá thành công viên mãn so với sự kỳ vọng của mẹ hắn rồi.

Mẹ hắn dù có không chịu khuất phục thì cũng không phải là tuyệt tình. Đối với vấn đề về hắn và ba hắn, bà có thể không nhượng bộ nhưng đối với gia đình và tình thân sao bà lại không muốn sở hữu cơ chứ? Lần này bà dẫn hắn về, một mặt là để thăm nom bà ngoại đang bị bệnh, một mặt đương nhiên là hi vọng hắn có thể biết được và nhận ra tình ruột thịt thân thích, hi vọng hắn có thể nhận được tình cảm từ phía gia đình của mẹ ruột.

Mặc dù mới đầu trong lòng anh em La gia có cảm giác tỏ ra trên cơ, nhưng bất luận nói thế nào thì bọn họ cũng đối xử khá ok với hắn. Đầu tiên là chủ động đưa hắn đi chơi, sau đó khi hắn đắc tội với Hoắc Hiên thì họ liền đối đầu với Hoắc Hiên. Mặc dù nguyên nhân của hành động đó là vì phép lịch sự và thể diện nhưng bọn họ cuối cùng vẫn làm như vậy thì tức là đã ok lắm rồi.

Tám giờ sáng buổi sáng, Tần Dương bị một âm thanh rất nhỏ đánh thức. Hắn ngồi dậy, đi tới bên cửa sổ thì nhìn thấy ông ngoại đang luyện quyền ở một vùng đất trống phía sau căn biệt thự.

Mặc dù La lão gia tử đã nhiều tuổi nhưng khi đánh quyền vẫn vô cùng dũng mãnh. Một quyến đánh ra giống nhu Lôi công oanh kích. Mặc dù không thật sự phát cương khí ra bên ngoài nhưng quyền đấm đáng sợ cũng với lực đường đi cuồng mãnh ẩn chứa bên trong kia cũng khiến Tần Dương phải căng mắt ra nhìn.

Thương Chu ai ai cũng tập võ, tu hành giả rất đông. La gia là hào phú ở Thương Chu, đương nhiên cần có thực lực tương xứng. La lão gia tử với tư cách là thế hệ trước của La gia đúng là một cao thủ thực sự, không biết là thực lực của ông đã đạt tới mức tiêu chuẩn nào rồi? Không biết là so với sư phụ thì ai sẽ lợi hại hơn?
Bình Luận (0)
Comment