Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 748 - Chương 758: Cậu Để Ý Nhầm Rồi.

Chương 758: Cậu để ý nhầm rồi.
 

Ba ván bài kết thúc, toàn bộ những cuộc đặt cược của các trận đấu quyền cũng kết thúc. Hội bàn của Tần Dương, ngoài La Chính bị thua mất hai mươi vạn ra thì những người còn lại đều là những kẻ chiến thắng.

Mặc dù Tần Dương chỉ đầu tư có hai mươi vạn nhưng vì thắng cả ba trận nên số tiền thắng nhiều nhất trong tất cả mọi người

Trong năm người, La Chính thua mất hai mươi vạn, Thường Hạo đến phút chót liều mạng đặt bốn trăm vạn và cuối cùng thắng được mười vạn. Hai người Lê Bình và La Khai có chủ ý giống nhau, cuối cùng đều thắng được một trăm mười lăm vạn. Hai mươi vạn của Tần Dương thắng ba trận liên tiếp, cuối cùng trở thành hơn hai trăm bảy mươi vạn, kiếm được hai trăm năm mươi vạn

Uống cạn chén, La Khai nhìn thần sắc bình tĩnh không đổi của Tần Dương, cuối cùng thì cảm thấy Tần Dương còn lợi hại hơn cả những gì bản thân La Khai tưởng tượng.

La Khai, La Chính không hiểu nhiều về Tần Dương, cùng lắm là chỉ định vị đơn giản đó là con trai của cô ba, sinh viên đại học đang đợi tốt nghiệp để tiếp quản công ty của mẹ, vân vân. Nhưng giờ nghĩ lại, sự nhận thức của họ đối với Tần Dương dường như qua mong manh.

Biểu hiện của Tần Dương trong cuộc họp gia tộc vào buổi chiều và buổi tối vừa đúng mực, chỗ cần lễ phép thì nhất định lễ phép, lúc cần uống rượu thì uống rượu, những lúc khác thì luôn giữ im lặng, giống như một thanh niên trưởng thành ngại ngùng. Nhưng sau khi rời khỏi tầm nhìn của những người lớn thì hắn lại lơ là để lộ ra đúng bản chất con người mình.

Tại sao hắn có thể dự đoán trận đấu được chính xác như vậy? Lẽ nào hắn là một cao thủ?

La Khai, La Chính cảm thấy nghi hoặc. Lê Bình ở bên cạnh đã hỏi trực tiếp:

- Tần Dương, cậu làm thế nào phán đoán được vậy, không có trận nào sai cả, cậu cũng là tu hành giả à?

Tần Dương gật đầu thản nhiên:

- Đúng vậy.

La Khai, La chính sửng sốt. Công pháp của nhà họ La từ trước tới giờ chỉ truyền cho con trai, không truyền cho con gái nên La Thi Thiến là một người phụ nữ bình thường. Bọn họ đương nhiên nghĩ Tần Dương cũng chỉ là một người bình thường, nhưng không ngờ hắn cũng lại là một tu hành giả.

- Tần Dương, ai dạy cậu tu hành vậy, cô ba à?

Tần Dương lắc đầu:

- Không phải, sư phụ của em là một người bạn của ba em, ông ấy dậy em y thuật và tu hành.

La Chính, La Khai ồ lê một tiếng. La Chính hỏi một cách tùy tiện:

- Vậy hiện tại thực lực của em là gì? Vào Tiểu Thành cảnh chưa?

Tần Dương không trả lời. La Khai tát cho La Chính một cái:

- Hỏi linh tinh cái gì đấy, tùy tiện hỏi tiêu chuẩn thực lực của người khác là hành vi vô lễ, Tần Dương, kệ nó…

Sau khi biết Tần Dương cũng là tu hành giả, cảm giác ưu việt trong La Chính giảm đi vài phần, nhưng trong lòng hắn vẫn khẳng định rằng sư phụ của Tần Dương rất bình thường, có lợi hại thì cũng lợi hại hơn La gia được sao? Tần dương lợi hại thì cũng có lợi hại hơn anh em hắn được không?

Lê Bình chen ngang:

- Tần Dương, cậu nói đi, sao phán đoán chuẩn vậy? Có phải là có bí quyết gì không?

Tần Dương vừa cười vừa lắc đầu:

- Làm gì có bí quyết gì, chỉ là năm phần phân tích, năm phần may mắn thôi. Như lần đầu em đặt cược Lưỡi Lê thắng là vì một phần thấy tới tỉ lệ đặt cược cao, một phần hoàn toàn dựa vào cái tước hiệu của Lưỡi Lê, cảm giác chắc chắn hắn ta có bản lĩnh…

Thường Hạo cũng không nhịn được liền hỏi một cách hiếu kỳ:

- Cái tước hiệu Lưỡi Lê có vấn đề gì sao?

- Chỉ có tên gọi sai chứ không hề có tước hiệu sai. Từ trước tới giờ Lưỡi Lê cứ xuất hiện là có đổ máu, máu chảy không ngừng nên em nghĩ có lẽ Lưỡi Lê có một, hai đòn sát thủ lợi hại nào đó…Chỉ có thể nói là hôm nay sự may mắn của em không tồi, vừa hay đoán trúng.

Đám đông không nói gì, như vậy mà cũng được sao?

Nhưng nghĩ lại thì hình như đúng là Tần Dương nói có chút hợp lý.

Lê Bình đưa ngón tay cái ra:

- Bất luận thế nào thì năng lực tư duy và suy luận của cậu cũng khiến anh thật sự khâm phục!

Tần Dương cười ha ha:

- Dù sao cũng cược thắng rồi, nói thế nào cũng đều OK. Nếu như hôm nay mà thua thì thành bài học nhớ đời luôn.

Tần Dương nói rất hài hước khiến mọi người lập tức cười rộ lên.

Uống thêm hai chén rượu nữa, Tần Dương liền đứng dậy cười nói:

- Em đi nhà vệ sinh, à đúng rồi, hôm nay em thắng nhiều nhất, toàn bộ chi phí ở đây tính hết cho em đi, mọi người tùy ý gọi đồ ăn nhé.

Lê Bình Cười ha ha:

- Được á, của cậu là hơn hai trăm vạn đấy, thịt cậu một bữa cậu cũng chẳng đau lòng. Bọn anh không khách khí nữa! Vừa rồi tập trung xem trận đấu, rượu cũng không cả uống, lát nữa phải uống vài chén mới được!

Tần Dương cười nói:

- Được, để em đi xả cho sạch bụng, không lát nữa lại không uống được.

Sau khi Tần Dương rời đi, Lê Bình liên nâng chén rượu lên cười nói với La Chính, La Khai:

- Người em họ này của các cậu có chút từng trải, không phải là người đơn giản đâu.

La Khai cười cười:

- Bọn tôi cũng lần đầu gặp mặt, nó còn đang học đại học, mới năm thứ hai, vốn tưởng là một sinh viên ngoan ngoãn nhưng hôm nay xem ra đã đánh giá thấp nó mất rồi.

Thường Hạo cười nhàn nhạt:

- Thắng hơn hai trăm vạn mà sắc mặt vẫn như thường, một chút cảm giác mừng rỡ cũng không có, người như vậy thì đơn giản làm sao được cơ chứ?

Mọi người đều đồng tình, dù sao thì mọi người đều nhìn thấy phản ứng của Tần Dương.

Thắng ba trận liên tiếp, kiếm được hơn hai trăm vạn mà không hề tỏ chút vui mừng, bộ dạng đó giống như là mua thêm một chai trà lạnh sau khi đã mua vài chai vậy. Vui thì có nhưng không hề tỏ ra phấn chấn.

Có thể thắng hơn hai trăm vạn mà không thay đổi sắc mặt thì chỉ có hai loại người, một loại là căn bản không coi hơn hai trăm vạn là gì, còn một loại nữa là năng lực khống chế quá mạnh. Nhưng bất kể là loại nào thì rõ ràng đều không phải là người bình thường.

Lê Bình cười lớn:

- Quản cậu ta nhiều như vậy làm gì, mọi người có thể nói chuyện với nhau thì là bạn, lát nữa phải uống một trận cho ra trò mới được.

Tần Dương bước vào nhà vệ sinh, xả nước một cách thoải mái. Khi hắn đi ra thì vừa hay gặp Lưỡi Lê đang bụm một tay nước đưa lên mặt rửa ở bồn. Hắn ta để mặc cho nước mát nhỏ giọt từ trên khuôn mặt xuống. Lưỡi Lê nhìn bản thân trong gương, tâm trạng đầy thất vọng.

Tần Dương đi tới trước, đứng bên cạnh Lưỡi Lê rửa tay.

Lưỡi Lê nghiêng đầu qua nhìn Tần Dương một cái. Hình như hắn ta không muốn để người khác nhìn thấy bộ mặt thất vọng của mình liền dùng hai tay rửa mặt, sau đó đi ra ngoài.

Tần Dương vẩy tay sau đó đi ra theo Lưỡi Lê.

Lưỡi Lê đi ra ban công bên ngoài toilet, châm một điếu thuốc, tì vào lan can của ban công nhìn ánh đèn của thành phố ở phía xa, để lại một bóng lưng cô đơn cho Tần Dương.

Tần Dương suy nghĩ rồi cất bước đi đến bên cạnh Lưỡi Lê và dừng lại.

Lưỡi Lê quay đầu qua, nhìn thấy Tần Dương thì chau mày:

- Có việc gì à?

Tần Dương cười, không hề trả lời mà hỏi ngược lại:

- Anh gặp phải chuyện gì phiền phức à?

Ánh mắt Lưỡi Lê đột nhiên trở nên sắc bén:

- Không liên quan gì đến cậu hết.

Tần Dương mỉm cười nhìn ánh mắt của Lưỡi Lê, sau đó nói một cách thản nhiên:

- Tôi rất có hứng thú với Huyễn Ảnh bộ của anh.

Sắc mặt Lưỡi Lê hơi biến đổi, lộ ra vẻ châm chọc:

- Đây là bí mật không truyền ra ngoài của nhà họ Hoa chúng tôi, cậu để ý nhầm thứ rồi.

Tần Dương không kinh ngạc trước câu trả lời của Lưỡi Lê:

- Thực ra hôm nay tôi cũng mới biết Hoa gia, mới biết đến Huyễn Ảnh bộ. Vừa hay gặp được anh nên mới hỏi. Anh đã không muốn thì thôi bỏ đi. Nếu như anh thật sự muốn bán Huyễn Ảnh bộ thì có thể báo giá, có thành công hay không thì hai chúng ta có thể cùng thương lượng.

Lưỡi Lê cười lạnh lùng:

- Muốn đạt được Huyễn Ảnh bộ không chỉ có một mình cậu, nếu muốn bán thì tôi đã sớm bán rồi, sao phải đợi đến ngày hôm nay làm chi?
Bình Luận (0)
Comment