Chương 757: Cạn ly vì Tần Dương!
- Reng!
Cùng với tiếng reo vang lên rộn rã, trận đấu được bắt đầu.
Lưỡi Lê và Kỵ Binh không hề đánh về phía đối phương ngay lập tức, mà nhìn chằm chằm vào nhau chuẩn bị. Họ chầm chậm cất bước, chờ thời cơ hành động.
- Lên đi chứ!
- Quật hắn đi!
- Lề mà lề mề làm cách đếch gì nữa, con mụ nó, lên đi nào!
Người xem nhìn thấy bộ dạng của bọn họ thì lập tức không chịu được mà lớn tiếng thúc giục.
Lưỡi Lê bước vòng hai bước thì phát hiện Kỵ Binh không hề nóng vội. Lưỡi Lê biết đối phương hạ quyết tâm khiến hắn ta hao tổn sức lực nên khẽ cắn môi xông lên.
Quả nhiên đúng như Tần Dương dự đoán, Kỵ Binh hoàn toàn đã chuẩn bị để làm tiêu hào lực chiến đấu của Lưỡi Lê. Kỵ Binh không hề vội vàng tấn công điên cuồng mà chỉ thấy hắn phòng thủ bằng cách gặp chiêu phá chiêu, lẳng lặng làm tiêu hao tinh lực của Lưỡi Lê và tìm kiếm cơ hội phản công.
Lưỡi Lê nhìn tư thế của Kỵ Binh thì tấn công mạnh thêm vài phần, giao đấu thêm mấy phát. Quả nhiên Lưỡi Lê vừa xuất quyền liền bị Kỵ Binh mượn lực đánh qua một hướng, cơ thể Lưỡi Lê bỗng nhiên lảo đảo.
- Cơ hội tốt!
- Tốt lắm!
- Cơ hội!
Một tràng âm thanh vang lên, nhưng Kỵ Binh không hề nhân cơ hội này ra tay, hắn vẫn quay người một cách bình tĩnh, từ từ đối mặt với Lưỡi Lê bằng bộ dạng giữ sức chờ đợi như cũ.
- Trời, Kỵ Binh yếu quá, vừa nãy Lưỡi Lê bị mất trọng tâm, nếu như nắm được cơ hội đó thì không biết chừng đã thắng rồi.
Lê Bình đập tay xuống bàn trong tư thế như hận rèn sắt không thành thép vậy.
Sắc mặt Tần Dương bình thản, im lặng. Hắn nhìn Kỵ Binh bằng ánh mắt tán thưởng.
- Nếu như lúc nãy hắn thật sự thừa cơ xuất kích thì sợ rằng một trăm vạn của cậu đã bay mất tiêu rồi.
Thường Hạo quay đầu, quét Lê Bình một cái rồi nói nhỏ.
Lê Bình sửng sốt, hắn nhìn kỹ hiện trường, sắc mặt hơi thay đổi:
- Vữa nãy là một cái bẫy à?
Thường Hạo trầm giọng:
- Tám mươi chín phần trăm là như vậy. Mặc dù Kỵ Binh mượn lực đánh lực Lưỡi Lê một phát nhưng không đến mức khiến Lưỡi Lê mất đi trọng tâm. Chuyện mà xảy ra bất thường tất có sự kỳ quái. Do Lưỡi Lê không có cách nào gỡ được cục diện nên mới dẫn dụ Kỵ Binh ra tay, một khi Kỵ Binh dùng toàn bộ sức lực ra tay thì khả năng phòng bị của hắn sẽ trở nên yếu. Và vì vậy Lưỡi Lê có thể lợi dụng tốc độ của mình để bộc phát đột ngột, đánh gục Kỵ Binh.
Do tâm lý thắng thua quá nặng nề mà Lê Bình nhất thời bị che mắt. Thường Hạo vừa nhắc nhở thì hắn lập tức bừng tỉnh lại.
- Rõ ràng là Kỵ Binh đã nhìn thấu dụng ý của Lưỡi Lê nên hắn mới lựa chọn cách bất động. Kệ cậu làm mưa làm gió tôi vẫn đứng sừng sững bất động. Chỉ cần tôi không mất trọng tâm thì thừa sức phòng thủ. Bất luận tốc độ của cậu có đột tiến đến đâu cũng đều vô dụng!
Lê Bình thán một câu rồi quay đầu nhìn thì phát hiện sắc mặt Tần Dương rất bình tĩnh, không hề có biểu hiện nóng vội. Rõ ràng Tần Dương cũng đã nhìn thấy mưu đồ của Lưỡi Lê.
Lê Bình không nhịn được mà nhìn Tần Dương thêm cái nữa. Đây là lần đầu tiên Lê Binh gặp Tần Dương. Hắn ta vốn nghe nói Tần Dương là anh em họ hàng xa của La Khai, là con trai của cô ba lấy chồng ở xa nên trong lòng tỏ ra hơi khinh thường, hắn ta cảm giác con người này chỉ nằm ở vị trí là cùng họ hàng nghèo có quan hệ thân thích, nhưng qua mấy phen nhấp nhô lên xuống hắn ta phát hiện Tần Dương không hề đơn giản như những gì hắn ta tưởng tượng.
Tần Dương vốn chỉ là một vị khách cùng hai anh em La Khai, La chính tới chơi, cùng tới trải nghiệm một chuyến. Nhưng thật không ngờ hắn yên lặng không nói tiếng nào mà đã chiếm vị trí C, trở thành đối tượng chú ý của tất cả mọi người.
Trên võ đài, Lưỡi Lê càng lúc càng trở nên nôn nóng. Bởi vì thương thế và sự mệt mỏi trong chiến đấu của hắn ta đã càng lúc càng lớn hơn. Lưỡi Lê biết rằng nếu cứ tiếp tục kéo dài thì chắc chắn hắn ta sẽ thua.
Lưỡi Lê dồn sức đánh lên, tìm kiếm cơ hội để tấn công, nhưng Kỵ Binh lại giống như một khối đá căn bản không thèm tiếp chiêu mà chỉ phòng thủ, phòng thủ và phòng thủ. Rõ ràng là muốn kéo sụp Lưỡi Lê.
Lưỡi Lê nghiến răng, phát động tuyệt chiêu Huyễn Ảnh bộ của mình.
Trong nháy mắt, Lưỡi Lê tiến tới phía trước bên trái của Kỵ Binh không một tiếng động. Hắn ta tung ra một quyền. Đồng tử của Kỵ Binh co lại, dựng cánh tay lên chống đỡ, cơ thể của Kỵ Binh hơi nhún xuống.
- Bịch!
Trong tiếng vang đập nặng nề, cơ thể của Kỵ Binh quét ngang một bước nhưng vẫn đứng vững như núi.
Thân thể Lưỡi Lê thoắt cái xuất hiện ở phía khác của Kỵ Binh. Kỵ Binh một lần nữa ngăn đòn tấn công kỳ lạ của Lưỡi Lê lại. Kỵ Binh lùi một bước, đứng vững.
Lần thứ ba Lưỡi Lê lách mình và vẫn tấn công như cũ.
Một lần nữa, sắc mặt của Lưỡi Lê từ hồng hào trở nên trắng bệch, thậm chí còn trắng hơn cả lúc trước đó.
Hắn nghiến răng, cảm thấy không cam tâm liền lách mình một lần nữa. Nhưng tốc độ của Lưỡi lê không còn bằng lúc trước nữa. Hơn nữa Kỵ Binh dường như đoán được hướng tấn công của hắn ta nên giây phút Lưỡi Lê lách mình tấn công, Kỵ Binh liền lách người, móc cổ tay, túm lấy cánh tay của Lưỡi Lê. Sau đó Kỵ Binh vung tay, cơ thể của Lưỡi Lê lập tức bay lên và ngã ầm xuống đất.
- Trời ơi, mẹ kiếp. Lúc không đặt cược cho cậu thì cậu mạnh như hổ, khi vừa đặt cược thì lại nhụt như chó!
- Kết thúc rồi!
- Thua rồi, đúng là Huyễn Ảnh bộ của Lưỡi Lê cần sự bất ngờ mới có thể thắng được. Còn khi người ta đã có sự phòng bị, hơn nữa lại chiến đấu theo kiểu này thì Lưỡi Lê coi như đã thua chắc một nửa rồi. Huống hồ trước đó hắn ta còn bị thương. Dù đã bôi thuốc không thể nào mạnh hết sức được.
- Ài, đúng là tham lam, tôi biết rõ là xác xuất thua của Lưỡi Lê rất lớn vậy mà vẫn nhìn không ra mà đặt cực cho hắn.
- Thua liên tiếp ba trận, cả ba trận hôm nay có độc à, khi cậu tưởng hắn ta sắp thua thì hắn ta lại thắng, khi cậu tưởng hắn không thẳng nổi nữa thì hắn lại vẫn cứ thắng. Nhưng khi cậu cảm thấy hắn ta liều mạng và thắng cả ba trận thì hắn ta lại thua. Mẹ kiếp, đúng là toàn lừa lọc!
Trong tiếng huyên náo, Kỵ Binh cong người, xuất chiêu khóa cổ, kết thúc trận đấu và cũng giành chiến thắng trong trận thứ ba, trở thành người thành cuộc cuối cùng ở lại võ đài và nhận được một số tiền thưởng lớn.
- Ha ha, lại thắng rồi!
Lê Bình hứng khởi nhiệt liệt, tỏ rõ sự khâm phụ đối với Tần Dương. Hắn ta dựng ngón tay cái hướng về phía Tần Dương:
- Tần Dương, cậu cừ thật, lại nói đúng nữa rồi!
Tần Dương cười ha ha, trả lời khiêm tốn:
- May mà thắng, nếu mà thua thì tôi sẽ áy náy với mọi người lắm.
Thường Hạo cũng rất vui mừng, nâng chén rượu trước mặt lên:
- Tần Dương, cảm ơn nhé, nếu không có đề nghị của cậu thì có lẽ hôm nay tôi có khả năng sẽ thua ba trăm vạn mất, và cũng không thể thắng được mười vạn cuối cùng như hiện tại được!
Tần Dương nâng chén rượu trước mặt lên, cụng một cái với Thường Hạo:
- Cái này thì không cần cảm ơn tôi đâu, đó là sách lược của cậu mà.
La Chính cũng nâng chén cười ha ha:
- Mặc dù cuối cùng tôi vẫn bị thua hai mươi vạn, nhưng lấy thua ít coi như thắng lợi vậy. Nếu như không phải Tần Dương góp ý thì ít nhất trận cuối cùng tôi cũng đã đặt năm mươi vạn hoằc một trăm vạn cho Lưỡi Lê rồi. Tần Dương, cậu đúng là ngôi sao may mắn của bọn tôi.
La Khai cũng rất vui. Dù sao thì hắn ta cũng đã thắng hơn trăm vạn, người thắng tiền đương nhiên là người vui rồi.
Lê Bình lập tức nâng chén rượu lên:
- Nào nào nào, mấy người đẹp cùng tới, vì Tần Dương, hôm nay ngoài La Chính thua hai mươi vạn thì những người khác đều là người chiến thắng. Cũng coi như vì có Tần Dương mà La Chính đã giảm bớt được tổn thất. Tôi đề nghị tất cả chúng ta hãy cạn ly vì Tần Dương!
- Được!
Không ai phản đối, tất cả mọi người đều vui mừng bừng bừng nâng chén rượu trong tay lên:
- Cạn ly vì Tần Dương!