Chương 756: Chẳng có lí do gì mà chê tiền cả.
- Lưỡi Lê uống thuốc à!
- Huyễn Ảnh bộ của nhà họ Hoa. Tên Lưỡi Lê này có lẽ cũng là người của nhà họ Hoa, thật bất ngờ.
Người của Hoa gia đã biến mất từ rất lâu rồi, giờ lại xuất hiện. Huyễn Ảnh bộ vẫn chưa bị thất truyền, e rằng lần này sẽ lại dẫn tới sự rình mò của một vài người.
- Phải, đúng là Huyễn Ảnh bộ của nhà họ Hoa có điểm rất độc đáo. Mặc dù đều là bí pháp kích phát tiềm lực để làm tăng sức chiến đấu, nhưng hắn ta chỉ tăng thêm được tốc độ chứ không nâng cao lực tấn công. Như vậy thì tác dụng phụ với cơ thể tương đối nhỏ. Dựa vào tình trạng chịu đựng được của cơ thể mà có thể thi triển nhiều lần, không giống những bí pháp nâng cao lực tấn công khác, chỉ có một lần, không thành công thì sẽ phải hi sinh.
- Mẹ kiếp, lại hại tôi thua rồi!
- Tên Lưỡi Lê muốn dùng chiêu này mưu sinh khắp nơi à. Lẽ nào hắn ta muốn dựa vào chiêu này để thắng liền ba trận liên tiếp?
Tần Dương nhìn chằm chằm vào Lưỡi Lê. Đôi mắt hắn hơi sáng lên. Hắn cảm thấy Huyễn Ảnh bộ của tên Lưỡi Lê này thật lợi hại. Hắn chợt có suy nghĩ muốn hiểu rõ hơn về điều này.
- Ha ha, một gấp ba phẩy năm. Năm mươi vạn, nhận lại được một trăm bảy mươi lăm vạn. Thu hồi vốn rồi, còn kiếm được bảy mươi lăm vạn!
Lê Bình tính toán một cách đắc ý. Sau đó hắn ta quay qua nhìn Tần Dương:
- Tần Dương, trận này mua bên nào đây? Tôi tin vào con mắt của cậu, tôi mua theo cậu!
Tần Dương đang chăm chú lắng nghe lời giới thiệu của người chủ trì. Ánh mắt hắn nhìn gã đàn ông khỏe khoắn đó một lúc rồi quay qua nhìn Lưỡi Lê đang ngồi bên cạnh võ đài với khuôn mặt trắng bóc đang dần hồng hào trở lại.
- Lưỡi Lê, tỉ lệ một gấp bốn, Kỵ Binh, tỉ lệ một gấp một phẩy bốn.
Ngừơi chủ trì giới thiệu cả nửa ngày, cuối cùng cũng đưa ra tỉ lệ cá cược của hai tuyển thủ.
Lần này không chỉ có mỗi Lê Bình nhìn Tần Dương, mà ba người còn lại cũng nhìn hắn. Rõ ràng là họ đang rất quan tâm tới sự lựa chọn cuối cùng của Tần Dương.
Tần Dương quan sát cả nửa ngày trời, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy mấy đôi mắt đang đồng loạt nhìn mình khiến hắn không nhịn được cười:
- Mọi người nhìn tôi làm gì, trận này tôi cũng không biết đặt cược ai đâu. Một người sở hữu tuyệt học nghịch chuyển tình thế, nhưng đã là một vị tướng mệt mỏi, một người còn lại thì không biết thế nào, khó đưa ra lựa chọn lắm.
Mọi người đương nhiên hiểu rất rõ lời của Tần Dương. Lê Bình hỏi một cách không cam tâm:
- Nhưng cuối cùng cậu vẫn phải mua mà, định mua ai đấy?
Tần Dương tính toán:
- Lúc nãy của tôi là năm mươi sáu vạn, tỉ lệ là ba phẩy năm thành một trăm chín mươi sáu vạn, kiếm được không ít nhỉ.
La Chính cười nói:
- Theo như cách cậu nói lúc trước thì chắc chắn cậu vẫn tiếp tục đặt cược cho Lưỡi Lê rồi. Một gấp bốn đây, nếu lại kiếm được thì sẽ là tám trăm vạn. Hai mươi vạn kiếm được tám trăm vạn, ha ha, gấp thành bốn mươi lần, lợi hại à!
Tất cả mọi người đều cười, cũng chính lúc mọi người nghĩ Tần Dương vẫn muốn đặt cược cho Lưỡi Lê thì hắn lại lắc đầu:
- Tôi không đặt cho Lưỡi Lê nữa, tôi đặt cho Kỵ Binh.
Tiếng cười của đám đông dừng lại, ánh mắt họ đồng loạt nhìn chằm chằm vào Tần Dương.
- Tại sao cậu lại chọn Kỵ Binh thế?
La Chính vội hỏi. Hắn ta đã thua hại trận rồi nên mong ngóng có thể gỡ vốn ở trận thứ ba.
Tần Dương suy nghĩ rồi giải thích:
- Tôi đoán mò thôi, mặc dù Lưỡi Lê sở hữu Huyễn Ảnh bộ, nhưng hai trận đấu liên tiếp khiến hắn ta trở nên mệt mỏi rồi, hơn nữa hắn ta còn bị thương khi chiến đấu với Cá Mập Đen nên hi vọng chiến thắng không nhiều. Còn nữa, Lưỡi Lê thi triển Huyễn Ảnh bộ liên tiếp, tôi nghĩ điều đó cũng đã gây hại nhất định tới cơ thể của hắn. Kỵ Binh, kẻ đối đầu với hắn không thể không biết tình hình này, Kỵ Binh nhất định sẽ cố gắng kéo dài trận đấu, kéo dài cho tới khi giết chết được Lưỡi Lê!
Lê Bình nói một cách không cam tâm tình nguyện:
- Nhưng mọi người đều nhìn thấy vừa nãy Lưỡi Lê đã uống thuốc, sắc mặt cũng đã trở nên hồng hào. Nếu như hắn tiếp tục thi triển liên tiếp Huyễn Ảnh bộ như lần trước thì khả năng chiến thắng vẫn cao chứ. Hắn đã thắng hai lần rồi, vì lần chiến thắng thứ ba để lấy được giải thưởng lớn thì dù có liều mạng cũng phải tiến lên thôi.
La Chính cũng gật đầu phụ họa thêm:
- Đúng đấy, nếu như hắn ta thua ở trận thứ ba thì số tiền mà hắn lấy được từ hai lần thắng liên tiếp vấn không bằng một trận thắng của Kỵ Binh. Nhất định Lưỡi Lê sẽ phải liều mạng thôi.
Tần Dương cười:
- Đúng vậy, mọi người đều biết đến chuyện này và chắc chắn Kỵ Binh cũng biết. Vừa rồi người chủ trì đã nói rồi, danh xưng của Kỵ Binh xuất phát từ việc lúc mới bắt đầu, trung bình tấn ổn và hạ bàn của hắn ổn định. Cơ thể Kỵ Binh không cao lắm, với tình hình như vậy thì thì cách hay nhất là lấy cái bất biến ứng với cái vạn biến, tính ra vừa hay lại là khắc tinh của Huyễn Ảhh bộ. Mặc dù một gấp bốn rất hấp dẫn, nhưng sự mạo hiểm này đã vượt qua khỏi lý trí mất rồi, tôi vẫn tự nguyện tin vào lý trí chứ không phải sự may mắn. Chẳng có lý do gì mà lại đi chê tiền cả.
- Nhà họ Trang không phải kẻ ngốc, trong khi Lưỡi Lê thể hiện rõ sự lợi hại của Huyễn Ảnh bộ trong hai trận liên tiếp đã nâng tỉ lệ đặt cược lên, điều đó chứng tỏ đến ngay cả nhà họ Trang cũng không đánh giá cao Lưỡi Lê, chỉ có nâng cao tỉ lệ cá cược để dụ tiền đánh bạc. Tôi nghĩ mọi phương diện điều kiện đều bất lợi cho tình hình của Lưỡi Lê. Tôi vẫn đặt cược cho Kỵ Binh thì tốt hơn. Đương nhiên, chẳng ai biết được Lưỡi Lê có liều mạng bộc phát, bật ngược một lần nữa hay không. Dù sao thì việc liều mạng trong chiến đấu, kết quả, phải sau khi liều mạng mới biết được.
Tần Dương nói như vậy thì đám đông lập tức cảm thấy cũng có lý.
Tần Dương bổ sung thêm:
- Đây chỉ là ý kiến của cá nhân tôi, dù sao tôi cũng chỉ có hai mươi vạn tiền vốn, tiền thắng cũng không phải tiền của mình. Tôi đặt cược tất cho Kỵ Binh, tùy mọi người, đừng để ý tới tôi.
Tần Dương lấy tất cả một trăm chín mươi sáu vạn tiền thắng lúc trước đặt cược cho Kỵ Bịnh, những người khác cũng đã đưa ra quyết định của mình.
- Dù sao thì hai hiệp trước cũng dựa vào Tần Dương mà tôi mới thắng, hiệp này tôi đặt cược một trăm vạn cho Kỵ Binh, mặc dù tỷ lệ đặt cược thấp hơn một chút nhưng dù sao cũng phải tham gia mà, nếu không thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Lê Bình bày tỏ thái độ trước tiên, hắn chợt cười tủm tỉm nói thêm:
- Dù có thua thì tôi cũng thua có hai mươi lăm vạn, áp lực không lớn lắm.
Thường Hạo suy nghĩ, hắn nhìn Tần Dương:
- Tôi đặt bốn trăm vạn cho Kỵ Binh!
Lê Bình kinh hãi:
- Ồ, bốn trăm vạn, cậu muốn bù đắp tổn thất đấy à.
Sắc mặt Thường Hạo bình tĩnh:
- Đã thua một trăm năm mươi vạn rồi, có thua thì thua nhiều một chút, như vậy mới thắng thêm được một chút.
Lê Bình cười nói:
- Bốn trăm vạn, một gấp bốn, nếu mà thắng, vừa hay thắng được một trăm sáu mươi vạn, vẫn thắng được mười vạn, quyết đoán!
La Khai cười nói:
- Thôi được, bê nguyên lời nói của Lê Bình, dù sao thì cũng nhờ Tần Dương mới thắng, tôi cũng đặt một trăm vạn cho Kỵ Binh.
Biểu cảm của La Chính có chút xoắn xuýt. Anh ta thua hai trận mất một trăm vạn. Trận thứ ba này cũng là trận cuối cùng, đương nhiên là muốn kiếm lại tiền vốn. Anh ta muốn lao tiếp theo bản năng, tiếp tục đặt cược cho Lưỡi Lê đang có tỷ lệ đặt cược cao. Nhưng thấy mọi người đều lựa chọn theo Tần Dương nên cuối cùng không có được cái dũng khí đó.
Dù sao thì đến anh ta cũng cảm thấy có lý với cách mà Tần Dương phân tích. Cược một ván, xe đạp biến thành xe máy, nhưng có khả năng rất lớn là đến ngay cả xe đạp cũng không còn nữa…
Tất cả ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên khuôn mặt của La Chính. Đôi mắt La Chính sáng lên, sau vài giây xoắn xuýt, cuối cùng hắn ta hung hăng nói:
- Thôi được rồi, muốn đặt thì mọi người đặt giống nhau, có chết cùng chết, nếu thắng thì cùng thắng.
Ánh mắt mọi người lạ đổ dồn về phía Tần Dương theo bản năng. Tần Dương sờ mũi:
- Mấy cậu như vậy, tôi thấy áp lực lớn quá…