Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 745 - Chương 755: Huyễn Ảnh Bộ Thất Truyền?

Chương 755: Huyễn Ảnh Bộ thất truyền?
 

- Tần Dương, cậu khẳng định?

La Chính Kinh nhìn Tần Dương một cách nghi ngờ, ánh mắt anh ta quét qua toàn bộ hội trường. Rất nhiều người đang bận rộn đặt cược, âm thanh nghe được trong tai đều là đặt cược cho Rắn Cạp Nong, rất ít người đặt cược cho Lưỡi Lê.

Nơi đây là Thương Châu. Giống như những điều họ nói lúc nãy với Tần Dương, ở đây ai cũng đều tập võ, tu hành giả rất đông. Trong hội trường này không biết có bao nhiêu cao thủ. Đương nhiên đám cao thủ này có thể nhận ra thực lực thật sự của các quyền thủ.

Mặc dù cánh tay đó của Lưỡi Lê rất lợi hại, nhưng đó cũng chỉ là một cánh tay mà thôi. Ngoài cánh tay đó ra thì hắn ta căn bản không có bất kỳ hi vọng thắng lợi nào. Lúc trước là hành động nhân lúc đối phương chưa nghĩ tới, còn hiện tại Rắn Cạp Nong đã chuẩn bị trước hết rồi, muốn thắng thì rất khó.

Tần Dương cười nói:

- Mọi người đừng để ý tới tôi, tôi cũng chỉ đoán thôi. Tôi cảm giác có thể là Lưỡi Lê vẫn có cơ hội thắng được một trận nữa. Tiền vốn của tôi tầm hai mươi vạn, thua thì cũng không nhiều, mà thắng, thì chỗ này của tôi trở thành khoảng hai trăm vạn đấy.

Đám đông suy nghĩ. Mẹ kiếp, đúng rồi, tốc độ lật tiền của Tần Dương cũng nhanh thật đấy.

Mọi người có chút do dự, rốt cuộc thì đặt cược vào ai đây?

- Lấy năm mươi sáu vạn lúc nãy của tôi đặt Lưỡi Lê thắng đi!

Tần Dương gọi nhân viên tạp vụ tới một cách thoải mái, sau đó lấy phiếu đặt cược của mình ra, nhanh chóng hoàn thành một đơn mới.

Vào lúc Tần Dương ra đơn thì mỗi người trong đám đông cũng đưa ra lựa chọn của riêng mình.

Lần này, sựa lựa chọn của mọi người không còn thống nhất như lúc nãy nữa.

Thường Hạo đưa ra lựa chọn trước:

- Năm mươi vạn, Rắn Cạp Nong, tôi đặt cược một ít trước, xem trận này thế nào.

Những người tới đây chơi, bất luận là La Khai, La Chính của nhà họ La hay Thường Hạo, Lê Bình thì rõ ràng đều là những kẻ có tiền. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, thắng thua một, hai trăm vạn chỉ là trò đùa, không được coi là nhiều.

Lần này Lê Bình chọn tin tưởng Tần Dương:

- Cược một ván, xe đạp biến thành xe máy. Lần này tôi theo Tần Dương, tôi đặt năm mươi vạn cho Lưỡi Lê.

La Khai nghĩ ngợi:

- Năm mươi vạn, Lưỡi Lê!

La Chính do dự một lát rồi lắc đầu:

- Tôi vẫn cảm thấy Lưỡi Lê không có hi vọng gì cho lắm, tôi cược năm mươi vạn cho Rắn Cạp Nong.

Tần Dương nhìn La Khai và Lê Bình cười:

- Tôi đoán đại, nói đại thôi á. Không đánh đến cuối thì cũng chẳng ai biết được là ai sẽ thắng đâu.

Lê Bình cười ha ha:

- Đương nhiên rồi. Có điều đã là cá cược thì luôn phải có sự mạo hiểm. Giống như cậu đã nói, đặt cược thì nên đặt cược cái nào có tỉ lệ lỗ vốn cao ấy.

La Khai cười:

- Đều là người trưởng thành cả, đương nhiên là phải tự chịu trách nhiệm cho quyết định của mình. Thắng đương nhiên là tốt, mà thua thì cũng chẳng sao. Dù sao thì cũng không cược lớn lắm, chỉ là một trận giải trí thôi mà.

Khi đám đông kết thúc việc đặt cược chưa được bao lâu thì trận chiến thứ hai cũng bắt đầu. Toàn bộ mọi người lại trở nên kích động một lần nữa.

Rắp Cạp Nong là một gã đàn ông hơn ba mươi tuổi. Hắn ta nhận được sự giáo huấn tử Cá Mập Đen. Mặc dù hắn đang tấn công nhưng vẫn luôn nén lại, không chịu xuất hết chiêu. Nhưng cũng chính vì sự dè chừng của Rắn Cạp Nong mà nhìn giống như là Lưỡi Lê đang chiếm ưu thế vậy.

- Rắn Cạp Nong cẩn thận quá!

Lê Bình đặt cược Lưỡi Lê nên đương nhiên hi vọng Lưỡi Lê thắng. Thấy Rắn Cạp Nong cẩn thận như vậy, Lê Bình không khỏi cảm thấy lo lắng. Hắn ta cuộn chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn chằm chằm lên võ đài.

Ánh mắt của Tần Dương quét qua Lê Bình, trên khuôn mặt toát ra vẻ tươi cười.

Cùng là một cuộc tranh tài, bản thân đặt vào con át chủ bài. Quả nhiên tâm trạng của người xem với tính chất tham dự và những người chỉ xem kiểu thưởng thức thuần túy không vì lợi ích là hoàn toàn khác nhau.

- Rắn Cạp Nong, lên đi chứ!

- Tiêu diệt Lưỡi Lê đi!

- Diệt hắn đi!

Tiếng gào thét tràn ngập hội trường. Cả hội trường như được bao phủ bởi một bầu không khí phấn khích và cuồng bạo.

Khi Rắn Cạp Nong đối phó với Lưỡi Lê một cách cẩn thận, dè chừng thì Lưỡi Lê bắt đầu tấn công một cách hung ác.

Lưỡi Lê đấm một quyền hung hăng, sau đó dùng khuỷu tay đánh ngang một đòn, khiến Rắn Cạp Nong đã chuẩn bị tốt mọi thứ phải lùi lại vài bước. Lưỡi Lê hít một hơi thật sâu, phát lực dưới bàn chân, cả cơ thể hắn ta trong nháy mắt biến mất khỏi vị trí ban đầu, thoáng cái đã xuất hiện ngay phía sau Rắn Cạp Nong.

- Xuất tuyệt chiêu rồi!

- Lưỡi Lê phát lực rồi!

Đôi mắt Rắn Cạp Nong sáng lên, lùi mạnh một bước về phía sau. Rắn Cạp Nong vẫn luôn đợi chiêu thức Thứ Xà này. Hắn ta tin rằng chỉ cần phòng tránh được sự tấn công của chiêu thức Thứ Xà này thì nhất định Rắn Cạp Nong sẽ là người chiến thắng.

Thế nhưng lại có sự thay đổi. Ánh sáng trong đôi mắt của Rắn Cạp Nong chợt biến thành nỗi hoảng sợ và sự ngạc nhiên.

Vào thời khắc Rắn Cạp Nong lách mình thì Lưỡi Lê đã sớm chuẩn bị xong phương hướng mà hắn ta muốn hành động. Cơ thể Lưỡi Lê thoát ra, sau đó một lần nữa biến mất ngay trước rồi đột nhiên xuất hiện ngay phía sau Rắn Cạp Nong. Lúc này Rắn Cạp Nong đang vội vàng lùi lại. Một cùi trỏ hung hăng của Lưỡi Lê đập thẳng vào xương sườn của Rắn Cạp Nong.

- Trời, tấn công liên tiếp à!

- Thân pháp này ngược đời quá. Đòn tấn công trước đó căn bản chỉ là một sự ngụy trang. Lưỡi Lê chỉ muốn dẫn dụ Rắn Cạp Nong đưa ra phản ứng. Sát chiêu thực sự chính là sự lách mình tấn công ở chiêu thứ hai này.

- Đù đây là thân pháp gì thì vẫn là một kỹ thuật bí mật. Tốc độ bạo phát trong nháy mắt của Lưỡi Lê thật khủng khiếp!

- Rắn Cạp Nong tiêu rồi!

Lưỡi Lê không hề cho Rắn Cạp Nong thêm cơ hội nào nữa. Hai ba lần công kích tàn bạo liên tiếp, cộng thêm một đường quét ngang, tiếng răng rắc vang lên, Lưỡi Lê đá gãy cánh tay của Rắn Cạp Nong, nện Cạp Nong xuống đất và kết thúc trận thi đấu.

- Ha ha ha, thắng rồi!

Lê Bình nhảy lên khỏi chỗ ngồi hiện tại, lớn tiếng cười ha ha với biểu cảm đắc ý:

- Quả nhiên là cược một ván, xe đạp biến thành xe máy. Tần Dương, lần này tin tưởng cậu, quả nhiên là không sai á.

Thường Hạo Nhìn Lê Bình, biểu cảm lộ ra chút thất vọng. Lúc nãy, có một thời khắc mà Thường Hạo cũng hơi do dự, định theo Tần Dương đặt cược cho Lưỡi Lê, nhưng đến cuối cùng thì hắn ta lại tin vào tiếng nói trong lòng mình.

- Tốc độ tấn công liên tiếp thật nhanh, không biết là bí pháp của nhà nào. Đây hoàn toàn là điểm phản kích chí mạng của việc lấy yếu thắng mạnh mà.

La Chính cũng hơi buồn bực. Hắn ta đã thua liên tiếp hai lần rồi, thua mất một trăm vạn. Mặc dù thua vẫn đủ tiền nhưng ai mà lại cứ muốn thua mãi chứ?

Nhất là rõ ràng có cơ hội thắng mà giờ lại thua. Nhìn thấy bộ dạng dương dương tự đắc của đồng nghiệp, cảm giác thật khó chịu.

Khuôn mặt La Khanh hiện ra sự vui mừng nhưng ánh mắt hắn lại dừng lại ở chỗ Lưỡi Lê trên võ đài:

- Thứ mà cậu ta dùng có lẽ là bí kỹ Huyễn Ảnh bộ của nhà họ Hoa. Đây là một loại bí pháp tăng tốc độ trong nháy mắt. Nó không thể nâng cao sức chiến đấu nhưng có thể tăng tốc độ di chuyển lên cực đại. Và sử dung nó cũng cần phải trả giá. Cậu ta thi triển liên tục, sợ rằng bản thân cũng cảm thấy khó chịu lắm.

- Ấy, Cậu nhận ra à La Khai? Nói như thế thì hình như đúng là vậy thật. Rất giống Huyễn Ảnh bộ của nhà họ Hoa. Nhà họ Hoa đã sa sút mấy chục năm nay, đã từ rất lâu rồi không còn nhìn thấy người của bọn họ nữa. Tô cứ tưởng họ đã biến mất khỏi giang hồ rồi cơ, thật không ngờ vẫn còn à.

Đôi mắt của Tần Dương khẽ lay động:

- Huyễn Ảnh bộ của nhà họ Hoa nổi tiếng lắm ạ?

La Khai gật đầu:

- Đúng vậy. Nhà họ Hoa nổi tiếng là nhờ Huyễn Ảnh bộ. Đây là độc môn tuyệt học của bọn họ. Nhưng nhân khẩu của nhà họ Hoa thưa thớt, gia tộc của họ cũng chẳng có kẻ nào có thực lực thật sự mạnh cả. Đã nhiều năm không nhìn thấy người của nhà họ Hoa, mọi người đều tưởng Huyễn Ảnh bộ của họ đã thất truyền, thật không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy ở đây.

Thường Hạo bổ sung:

- Xem ra tình cảnh của bọn họ cũng không được tốt lắm, nếu không thì phát đấm đó cũng sẽ không xuất hiện trên võ đài. Dù sao thì nhìn giống như là họ đánh vì kiếm tiền chứ không phải vì ân oán gì cả.

Khi mọi người đang nói chuyện phiếm thì Rắn Cạp Nong đã được người ta lôi xuống khỏi võ đài. Đối thủ của trận đấu thứ ba bước lên. Đó là một người đàn ông đầu trọc với dáng người thấp bé nhưng trông rất cường tráng.

Ánh mắt Tần Dương liếc nhìn Lưỡi Lê đang đứng ở một góc. Hắn ta móc một lọ thuốc trong túi quần, lấy viên thuốc ra và bỏ vào miệng…
Bình Luận (0)
Comment