Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 744 - Chương 754: Đặt Ai? Đương Nhiên Đặt Người Có Tỷ Lệ Cược Cao Rồi…

Chương 754: Đặt ai? Đương nhiên đặt người có tỷ lệ cược cao rồi…
 

“Bịch!”

Một cánh tay của Hắc Sa quét ngang qua đã đánh cho Lưỡi Lê bay ra ngoài, loại công kích thế như chẻ tre này rất có khí thế càn quét hết tất cả.

- Giỏi!

- Quả nhiên là báo đạo, chiến tích cao lúc trước đúng là không phải đùa đâu!

- Tiếp tục đi, xử nó!

Xung quanh nơi này vốn đang tao nhã đột nhiên trở nên vô cùng ầm ĩ như một cái chợ vỡ. Từng quan khách ăn mặc chỉnh tề bỗng nhiên như biến thành người khác, mắt mũi thì sung huyết, mặt mày thì bặm trợn, hoặc nói cách khác thì là họ đã để lộ ra bộ mặt chân thực và nguyên thủy nhất ở sâu trong nội tâm của mình.

- Tần Dương, cậu xem đi. Lưỡi Lê đã không chống đỡ được nổi nữa, anh ta hoàn toàn không có thực lực đối đầu chính diện với Hắc Sa. Hai mươi vạn của cậu coi như là đi tong rồi.

Tần Dương cười đáp:

- Chưa kết thúc thì vẫn còn cơ hội mà.

Lê Bình lắc đầu trêu chọc nói:

- Cậu đúng là chưa tới phút cuối chưa chịu thôi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Xem tình hình này, thì tôi cá với cậu, Lưỡi Lê chẳng cầm cự nổi hai phút nữa đâu…

Lê Bình còn chưa nói xong, Hắc Sa đã lại vọt tới trực tiếp đánh một cùi chỏ về phía Lưỡi Lê, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười chiến thắng nhăn nhở. Nhưng đột nhiên Lưỡi Lê lại xoay người một cái, bất ngờ trong chớp mắt tạo ra một khoảng cách rồi trực tiếp tiến nhanh ra phía sau Hắc Sa, sau đó anh ta nhanh nhẹn cong chân đá vào phía sau Hắc Sa.

Chân Hắc Sa liền mềm nhũn, thoáng cái cơ thể lảo đảo về phía trước, còn Lưỡi Lê đã mượn cơ hội này để xông lên, đánh ngay một chưởng vào sau lưng Hắc Sa.

Miệng Hắc Sa trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, cả người lập tức bủn rủn. Dù hắn vẫn miễn cưỡng quay người lại nhưng Lưỡi Lê đã không cho hắn cơ hội nữa, mà liền nhanh gọn đánh hắn ngã ra đất. Sau đó một chân Lưỡi Lê đạp lên ngực Hắc Sa, kết thúc trận đấu.

- Trận đấu kết thúc, Lưỡi Lê thắng!

Cùng với giọng nói có hơi kinh ngạc của người chủ trì vang lên, bên trong hội quán liền vang lên đủ kiểu chửi bới.

- Fuck, mẹ kiếp miệng hùm gan sứa, có thế mà cũng bị hạ ngục!

- Cú đột tiến lúc trước của Lưỡi Lê rất có tính toán đấy, chắc là dùng bí pháp gì đó, tốc độ nhanh phát sợ. Lúc Hắc Sa dốc toàn lực đánh, Lưỡi Lê đã biến từ bị động sang chủ động, phi ngay ra sau lưng Hắc Sa rồi cho hắn một đòn quyết định luôn. Cú đột phá này có ý đấy.

- Thua mẹ nó rồi, Hắc Sa ơi là Hắc Sa sao mày không đi chết luôn đi!

Trong lúc ồn ào náo nhiệt, phía bàn của Tần Dương trong chốc lát lại xuất hiện sự im lặng đến kỳ lạ. Ánh mắt quái dị của mọi người đều dồn hết về phía Tần Dương.

Lê Bình vừa rồi còn chế nhạo đả kích Tần Dương thì thấy thêm thấy xấu hổ, miệng cậu há hốc ra không khép lại nổi.

- Đậu, Tần Dương cậu thế mà nói đúng rồi đấy, Lưỡi Lê thật sự đảo ngược tình thế mà giành phần thắng rồi… Đây chắc có lẽ không phải là bán độ thật đâu nhỉ?

Ba cô gái ở bên cạnh cũng dùng ánh mắt kính phục nhìn Tần Dương. Dù từ nãy đến giờ Tần Dương không hề biểu hiện chút cường thế nào, nhưng hắn lại vô tình thu hút ánh mắt của người khác và bất tri bất giác cho người ta một loại cảm giác rất lợi hại.

Một cảm giác lợi hại không rõ ràng.

La Khai và La Chính cũng đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Tần Dương, bộ dạng giống như nhìn thấy quỷ.

La Chính đập bàn một cái, lớn tiếng nói:

- Tần Dương, chú có cái vận may quỷ quái gì vậy? Hôm nay đánh bài cũng thế, đánh kiểu gì cũng thắng. Bây giờ cũng thế, cược ai thì người đó thắng. Cái vận may này của chú sợ là trái ý trời rồi đấy.

Tần Dương nhún vai nói:

- Em cũng đặt đại thôi mà, thiên về tỷ lệ cược cao một chút. Đặt Hắc Sa thì giá khởi điểm quá cao, ăn vào lại quá thấp. Nếu là người kém nổi hơn, mà còn đặt nặng thì chẳng phải là lên trời sao. Còn chưa kể mất tiền cũng là một vấn đề, mức chênh lệch tâm lý này quá lớn.

La Chính á khẩu không nói lại được.

Đặt thiên về tỷ lệ cược cao một chút?

Được, lý do này quả là không chê vào đâu được, khiến người ta không thể phản bác nổi.

Lúc này Hắc Sa được người ta đỡ xuống, Lưỡi Lê thì tạm ở lại nghỉ ngơi. Lại có một người khiêu chiến nữa bước lên, người chủ trì bắt đầu giới thiệu về tuyển thủ mới này và tỷ lệ đặt cược liên quan.

- Người chiến thắng còn phải thi đấu tiếp nữa sao?

Tần Dương nhìn Lưỡi Lê đang ngồi nghỉ ngơi ở một góc võ đài, hắn hơi hiếu kỳ nói:

- Thế thì người khiêu chiến kia không phải là được lợi quá sao?

Một chuỗi biểu hiện liên tiếp của Tần Dương khiến cho thái độ của mọi người với hắn đã thay đổi rất nhiều, Lê Bình chủ động đáp:

- Đây là quy tắc khiêu chiến của võ đài ở đây. Nếu là ba trận thì sẽ có bốn người, rút thăm xem ai lên trước. Ai có thể trụ lại trên võ đài đến cuối cùng, thì sẽ càng nhận được nhiều tiền hơn. Còn nếu thắng trận đầu mà thua trận thứ hai thì tiền thưởng sẽ bị mất nhiều lắm. Nhưng cùng với đó nếu số lần thắng liên tiếp càng nhiều, thì định mức tiền thưởng sẽ càng cao. Nếu qua được hết ba cửa ải, sẽ nhận được một khoản tiền lớn đấy, thế mới nói thứ tự rút thăm lên võ đài là vận may, sau đó còn phải xem thực lực này, trình độ liều mạng này. Ai cũng muốn có thể trụ lại được đến cuối, cho nên trừ khi thực lực chênh lệch quá lớn, nếu không thì kiểu gì cũng phải liều mạng.

Tần Dương tỉ mỉ lắng nghe tỷ lệ cược mà người chủ trì nói, rồi cười:

- Tỷ lệ cược của Lưỡi Lê tăng cao rồi kìa, một ăn ba phẩy năm, còn của người kiêu chiến Rắn Cạp Nong chỉ có một ăn một phẩy bốn…

Đường Hạo giải thích nói:

- Lưỡi Lê đã đấu một trận rồi, tuyệt chiêu của anh ta cũng đã bộc lộ ra rồi, người khiêu chiến đương nhiên phải phòng bị, mặt khác thực lực của các võ sĩ thi đấu sẽ không quá có sự chênh lệch. Còn dưới tình huống như này, Lưỡi Lê thắng được tiếp không dễ dàng đâu, nên đương nhiên tỷ lệ cược sẽ cao rồi. Còn Rắn Cạp Nong thì nghỉ ngơi dưỡng sức ở dưới khán đài, lại còn được xem tuyệt chiêu trở mình của Lưỡi Lê, anh ta không thể không phòng bị, vì thế tỷ yệ thắng của anh ta sẽ rất cao thôi.

Ngưng một lúc, ánh mắt của Đường Hạo quét qua mọi người:

- Ok, giờ mấy cậu có quyết định đặt ai chưa?

- Tôi đặt…

Lê Bình tràn đầy hứng thú mở miệng nói, nhưng vừa mới thốt ra một từ thì đột nhiên như nhớ ra điều gì đó giọng nói lại thoáng ngừng lại, cậu quay đầu lại chăm chú nhìn Tần Dương:

- Tần Dương, cậu định cược bao nhiêu, đặt cho ai?

Tần Dương cười cười:

- Vừa rồi tôi đặt Lưỡi Lê, tỷ lệ cược là hai phẩy ba đúng không nhỉ. Tôi cược hai mươi vạn, có nghĩa là giờ tôi có năm mươi sáu vạn rồi đúng không?

Lê Bình gật đầu:

- Ừ, cậu có thể thu số tiền cậu bỏ ra ban đầu lại rồi dùng số tiền thắng được để chơi tiếp. Bất kể cuối cùng thế nào, tóm lại cũng không bị lỗ đâu.

Tần Dương cười nói:

- Không cần đâu, đã muốn đặt cược rồi thì chơi hết đi. Tôi lười tính toán lắm, cùng lắm thì thua hai mươi vạn thôi mà.

Lê Bình giơ ngón cái về phía Tần Dương nói:

- Được, được đấy! Thế bây giờ cậu đặt ai? Rắn Cạp Nong à?

Tần Dương lắc đầu nói:

- Tôi sẽ dùng chỗ tiền năm mươi sáu vạn này để đặt cho Lưỡi Lê tiếp.

- Cái gì?

La Khai và La Chính đều trợn trừng mắt, kiếp sợ nhìn Tần Dương.

- Tần Dương, chú vẫn muốn đặt Lưỡi Lê à? Thực lực của Lưỡi Lê rõ ràng đâu mạnh đến thế, một chiêu đánh bất ngờ mới chuyển bại thành thắng. Bây giờ đã lộ ra rồi, thì làm gì còn nước cờ nào để chuyển mình nữa?

Tần Dương cười nói:

- Vừa nãy em nói rồi mà, giá khởi điểm và xuất hiện sự sai lệch của Rắn Cạp Nong quá cao. Dù có thắng cũng thấy chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng nếu tỷ lệ cược của Lưỡi Lêo ca, mà anh ta lại tiếp tục thắng, thế thì lãi quá rồi còn gì. Liều ăn nhiều, nên em vẫn đặt Lưỡi Lê thôi…
Bình Luận (0)
Comment