Chương 753: E Là Cậu Không Chỉ Hiểu Chút Ít Đâu
Câu nói này của La chính làm cho không khí trở nên căng thẳng ngay.
Hoắc Hiên lạnh lùng lườm La Chính, nhưng La Chính không hề tỏ ra yếu thế mà nghênh đón ánh mắt của anh ta. Ánh mắt hai người gặp nhau trong không trung, giống như đang có tia lửa bắn ra.
Đường Hạo đứng dậy hỏa giải nói:
- Được rồi, đều là người cùng một nơi cả, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu sẽ thấy, hà tất phải bực tức như vậy. Chẳng qua chỉ là một câu nói đùa thôi, không ai tưởng thật rồi thì cần gì phải gây hấn với nhau như thế?
Hoắc Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm La Chính nói:
- Anh cả La Dương của cậu cũng không dám nói như thế với tôi đâu.
La Chính cười lạnh rồi không nói gì cả.
La Khai trầm giọng nói:
- Hoắc Hiên, chúng tôi là khách đến đây chơi, anh là chủ mà lại đối đãi với khách khứa như này sao?
Hoắc Hiên quét mắt qua La Khai, hừ lạnh một tiếng:
- Vậy các cậu cứ chơi tự nhiên.
Hoắc Hiên cao ngạo quay người bỏ đi, đám La Khai ngồi xuống, không khí đột nhiên trở nên hơi trầm.
Dù vừa rồi La Chính cứng rắn nói lại Hoắc Hiên, nhưng là vì thể diện của cậu và của La gia, chứ trong lòng cậu vẫn khá không vui với Tần Dương.
- Tần Dương, ở địa bàn của người khác thì nên chú ý một chút, nếu không thì thực sự sẽ rước họa vào thân đấy. Hoắc Hiên đó không phải một tên lương thiên, mềm tay đâu. Nếu hôm nay không phải vì chúng ta là người của La gia, thì e là hắn ta sẽ tìm chú gây phiền phức thật.
Dù Tần Dương không sợ Hoắc Hiên tìm mình gây phiền toái, hắn cũng biết lý do thật sự mà La Chính ra mặt giúp mình. Nhưng bất kể thế nào, người ta cuối cùng cũng đứng ra vì mình, ân tình này không thể không nhận.
- Vâng, gây phiền phức cho mọi người rồi, em xin lỗi.
Sắc mặt La Khai có hơi khó coi, nhưng vẫn rộng lượng cười nói:
- Không sao, người La gia chúng ta cũng có tiếng nói ở đất Thương Châu này, không phải ai cũng có thể bắt nạt được, đừng để ý nữa.
Tần Dương vâng một tiếng, rồi quay đầu lại nhìn Hoắc Hiên đã đi xa một cái, rồi tùy ý nói:
- Hoắc Hiên này không phải là bạn của các anh sao?
La Chính hừ một tiếng:
- Quỷ làm bạn mới hắn, có loại bạn chơi cùng mà như thế à?
Tần Dương ồ một tiếng:
- Vậy được rồi, không cần lo cho hắn ta nữa.
La Khai nghe khẩu khí của Tần Dương, thì có hơi hiếu kỳ hỏi:
- Không cần lo cho hắn, Tần Dương chú nói thế là có ý gì?
Tần Dương tùy ý nói:
- Hắn mắc bệnh nặng, tính tình nóng nảy khó kìm nén, sợ là cầm cự không nổi hai ngày nữa là sẽ ngã bệnh. Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn thì hình như hắn không có để tâm đến thì phải. Nếu là bạn thì có thể nhắc nhở hắn một chút, còn nếu không thì cứ kệ hắn thôi.
Đám người La Khai trợn chừng mắt nhìm chằm chằm Tần Dương, ánh mắt có sự kinh ngạc và quái lạ.
Đúng là chưa nói ra lời khiến người kinh sợ thì chưa yên.
Vừa nãy thì nói người ta đánh đấm giả, bây giờ lại trực tiếp nói Hoắc Hiên người ta mắc bệnh trọng, nói gì mà mấy ngày nữa là ngã bệnh. Câu nói ban nãy bị Hoắc Hiên nghe được đã muốn nổi điên lên rồi, nếu lại bị hắn nghe thấy câu này tiếp thì có đi khỏi chỗ này nổi không đây?
La Chính không mấy cảm tình nói:
- Anh nói này Tần Dương, chú nói đủ chưa? May mà tên kia không nghe thấy đấy, nếu không thì đánh nhau luôn ở đây chứ chẳng chơi?
Đường Hạo nhìn Tần Dương một cái, rồi lại nhìn La Khai, mắt anh ta có hơi phức tạp, biểu cảm kiểu “Sao em họ cậu cứ thích gây rắc rối thế”.
Sắc mặt La Khai cũng hơi lạ lùng, nhưng hắn không nổi giận mà biểu tình lại khá nghiêm túc hỏi:
- Sao chú lại nói như vậy?
Tần Dương cười nói:
- Nhìn là ra thôi anh, sắc mặt hắn ta tái nhợt, con ngươi đỏ ngầu, còn có… Ừm, tóm lại là thế. Đã không phải là bạn bè, thì không cần quan tâm nữa. Dẫu sao cuối cùng cũng không chết được, chỉ hơi khổ sở tí thôi.
Tần Dương nói như vậy khiến cho mấy người xung quanh đều kinh ngạc, cảm giác như không phải là hắn nói bừa mà là hắn thật sự nhìn ra được vậy.
Lê Bình dường như đang nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt cũng hơi cổ quái:
- Tần… Tần Dương, cậu nói Hoắc Hiên mắc bệnh nặng, là bệnh cấp tính sao?
Tần Dương lắc đầu:
- Có lẽ là mãn tính, ít nhất cũng chuyển hóa mất sáu tháng đến một năm.
Sắc mặt Lê Bình càng thêm cổ quái:
- Cậu nói bệnh này dẫn đến tâm tình nóng giận, con người dễ nổi nóng?
Tần Dương gật đầu:
- Đúng vậy, tôi nghĩ những người bên cạnh hắn chắc có thể cảm thấy được sự thay đổi trong tính tình …
Lê Bình vỗ đùi một cái:
- Đậu, hóa ra đúng thế thật. Này, Đường Hạo, anh có thấy Hoắc Hiên bây giờ khác với lúc trước không? Ừm, so sánh với hắn ta của nửa năm trước…
Đường Hạo suy nghĩ, sắc mặt cũng thay đổi hơi phức tạp:
- Cậu nói thế làm tôi cũng nghĩ lại, con người Hoắc Hiên dù thật sự cao ngạo, nhưng ngày trước không khó tính thế này. Nửa năm lại đây cảm thấy như là một người khác, lẽ nào đúng như lời Tần Dương nói hắn bị bệnh nhưng lại không biết…
La Khai vô cùng ngạc nhiên nhìn Tần Dương:
- Chú biết y thuật à?
Tần Dương cười cười:
- Vâng, em có biết một ít.
Ánh mắt Lê Bình nhìn Tần Dương đã hoàn toàn khác trước:
- Sợ là cậu không phải chỉ hiểu chút ít đâu, chỉ liếc qua một cái đã có thể nhìn ra bệnh trạng của đối phương, bản lĩnh này không nhỏ đâu. Giống ai thời cổ nhỉ, à Biển Thước, giống danh y Biển Thước!
Tần Dương cười nói:
- Tôi nào có giỏi thế, gặp may thôi.
La Chính trừng mắt nhìn Tần Dương mà không nói gì cả, tiếng chuông lanh lảnh vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.
- Bắt đầu rồi!
Trên võ đài thi đấu hoàn toàn bằng thép rộng lớn, hai người đàn ông để trần nửa người trên đi lên võ đài từ hai bên. Một người toàn thân đều là cơ bắp, dáng người cao lớn vạm vỡ, làn da đen sạm, đó chính là Hắc Sa mà đám người La Khai đặt cược. Người kia thì nhỏ con hơn một chút, trên người dù cũng có cơ bắp rắn chắc, nhưng nhìn bề ngoài thì kém hơn rất nhiều, khó trách không được nhiều người đặt cược…
- Hắc Sa, cố lên, hạ gục hắn đi!
- Hắc Sa!
- Hắc Sa!
Người chủ trì đứng bên rìa võ đài giới thiệu về thành tích thi đấu của hai người. Theo lời giới thiệu của ông ta, mọi người đều hưng phấn hẳn lên, rất nhiều người bắt đầu lớn tiếng hò hét võ sĩ mà mình thích.
Đại đa số mọi người đều đang gào thét tên của Hắc Sa, chỉ có lác đác vài người cổ vũ cho Lưỡi Lê, nhưng cũng đều bị tiếng hò hét Hắc Sa chèn ép triệt để.
Lê Bình quay đầu lại nhìn Tần Dương cười nói:
- Cậu xem đi, cái đích mà mọi người đều hướng tới đấy. Cậu giỏi y thuật, nhưng con mắt cá cược lại hơi kém chút rồi.
Tần Dương thật sự là tùy ý đặt cược thôi, dẫu sao cũng chỉ để giải trí. Trước khi đánh xong, có quỷ mới biết được có thể thắng hay không. Giống như mùa World Cup trước đấy, qua nhiều bất ngờ, các đội được mong đợi hàng đầu thế giới đều lần lượt ngã ngựa, rồi từng ngôi sao lớn quen tên lần lượt xách va ly về nước trước…
Đã dám đứng trên võ đài thi đấu, thì chắc chắn đều là những người có hi vọng thắng. Huống hồ Tần Dương tin là chỉ có gọi sai tên thôi, chứ không ai gọi sai biệt danh cả.
Lưỡi Lê đương nhiên không thể ngang ngược quyền thế bằng Hắc Sa, nhưng Lưỡi Lê thường chỉ cần cho kẻ địch một nhát, thì kẻ địch đã phải chết vì máu chảy không ngừng rồi. Đơn giản mà nói thì sở trưởng của Lưỡi Lê chính là một đao là chết!
Ánh mắt của Tần Dương hướng lên thân người của người đàn ông trung niên có biệt hiệu là Lưỡi Lê, hắn lặng lẽ trông chờ.
Là cá mập cắn đứt người Lưỡi Lê, hay Lưỡi Lê đâm xuyên qua cá mập đây?