Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 742 - Chương 752: Tưởng La Gia Sợ Anh Thật À?

Chương 752: Tưởng La Gia Sợ Anh Thật À?
 

Tần Dương vẫn chưa nói gì, La Chính ở bên cạnh đã cười nói:

- Chơi tí đi, ở đây một vạn là có thể đặt cược được rồi. Hôm nay vận may của chú tốt như thế, nói không chừng đặt ai là người đó thắng đấy.

Thật ra Tần Dương cũng không quá hứng thú với mấy cái trò cá cược, đặc biệt hắn còn cực kỳ dị ứng với cái trò cá cược để kiếm tiền. Chỉ là La Khai và La Chính đều nói vậy rồi, nếu hắn không tham gia một chút, thì có vẻ hơi khó ăn nói.

- Vâng.

Tần Dương sảng khoái đáp ứng nói:

- Đặt đại mấy trận chơi đi.

La Khai dùng tay ấn vào một cái nút báo động màu đỏ trên mặt bàn, rất nhanh liền có một nhân viên tạp vụ mặc áo gi-le xuất hiện trước mặt Tần Dương.

La Khai rút một tấm thẻ ra, rồi cười tùy ý nói:

- Năm mươi vạn cho Hắc Sa.

La Chính không chịu bị lép vế cũng nói:

- Tôi cũng đặt năm mươi vạn.

Nhân viên tạp vụ liền thành thạo sử dụng máy POS mang theo bên mình để giúp hai người quẹt thẻ, đồng thời viết phiếu đặt cược, sau đó rời mắt sang Tần Dương.

La Chính cười nói:

- Tần Dương, chú định đặt bao nhiều?

Tần Dương tiện tay rút một tấm thẻ ra, khẽ cười nói:

- Em không quen thuộc với tuyển thủ, nên cứ đặt ít ít trước đã. Em đặt hai mươi vạn cho Lưỡi Lê.

La Chính ngẩn ra một lát, rồi lập tức kinh ngạc nói:

- Chú đặt cho Lưỡi Lê á, nhưng tỷ lệ thắng lúc trước của Lưỡi Lê không cao đâu. Chú làm thế này là ném tiền qua cửa sổ đấy.

Tần Dương vô tư cười đáp:

- Dù sao cũng đặt có bao nhiêu đâu anh, không vấn đề gì. Hơn nữa người cũng chẳng quen, đã là cá cược, đương nhiên muốn tỷ lệ cược cao, nguy hiểm cao với lợi nhuận cao mà.

La Khai cười nói:

- Lợi nhuận cao, nhưng nguy hiểm cũng cao. Nếu không thì chú cứ suy nghĩ lại đi.

Tần Dương lắc đầu, kiên quyết với ý kiến của mình:

- Không cần, hai mươi vạn cũng không bao nhiêu. Thắng cũng được, mà nếu có thua cũng coi như là giải trí cho vui.

La Khai hơi có ý vị sâu xa nhìn Tần Dương chứ không khuyên nhủ thêm nữa:

- Ừ, chú đã nghĩ thế thì anh cũng không cản nữa. Nhưng đây là trận đầu, sau đó còn hai trận nữa đấy.

Tần Dương thuận tay quẹt thẻ, rồi cầm lấy phiếu đặt cược của mình cười nói:

- Ba trận cơ ạ, đúng là không ít nhỉ, hôm nào ở đây cũng náo nhiệt thế này sao?

La Khai cười đáp:

- Hôm nào cũng có trận đấu, bản thân nơi này cũng bồi dưỡng ra rất nhiều võ sĩ. Vả lại cũng có nhiều võ sĩ nghiệp dư muốn kiếm tiền, giải quyết ân oán, muốn khoe mẽ, nói chung đủ cả. Dẫu sao nơi này của chúng ta cũng là cái nôi của võ thuật, người người luyện võ, tu hành giả cũng nhiều, truyền thống tập võ sáng chói, nên võ đài này tự nhiên cũng vô cùng náo nhiệt.

Tần Dương gật đầu:

- Vâng, xem xem vận may trận đầu thế nào trước.

Đường Hạo ngồi phía đối diện Tần Dương cười nói:

- Tôi đoán căn bản chẳng mấy ai dám đặt Lưỡi Lê. Tỷ lệ cược của anh ta cũng không phải đặc biệt cao, còn không đến mức khiến người ta muốn đặt cược cho anh ta. Đặt cược cho anh ta nguy hiểm cao ngang với lợi nhuận, tôi đoán chừng cậu là một trong số ít người đặt cho Lưỡi Lê.

Tần Dương cười cười:

- Nếu như đã chỉ có ít người đặt cho Lưỡi Lê, vậy thì nói không chừng nhà cái ngược lại còn mong thấy Lưỡi Lê thắng.

- Nhà cái?

Đường Hạo cười lớn nói tiếp:

- Đây là trận đấu thật sự đấy, vớ vẩn là gãy tay gãy chân như chơi. Ai dám cố tình thua để liều cái mạng nhỏ của mình chứ?

Tần Dương rất bình thản cười đáp:

- World Cup là hoạt động thể thao quan trọng mang tính thế giới. Toàn bộ những cầu thủ ra sân thi đấu, đều là vì danh dự của bản thân và đất nước. Theo đạo lý thì một hoạt động thi đấu như vậy có lẽ mọi người đều sẽ cố gắng hết sức, chứ không ai bán độ đúng không. Nhưng anh xem World Cup bây giờ đá đấm ra cái dạng gì rồi, hay đổi gọi nó là biểu diễn còn đúng hơn. Cuối cùng vẫn chỉ là lợi ích, chỉ cần lợi ích đủ lớn, không có gì là không thể thua cả. Gãy tay gẫy chân đâu phải là không chữa khỏi được, chỉ cần có nhiều tiền, thì dù có không chữa khỏi cũng chẳng sao, làm một phú ông nửa đời sau không sướng à?

Cả đám Đường Hạo hơi ngơ người ra, ánh mắt họ nhìn Tần Dương lập tức hơi thay đổi.

Thằng nhóc này xem ra khá tinh tường nhỉ.

Lê Bình phản bác lại:

- Cái này có lẽ không thể đâu, thi đấu giữa tu hành giả không thể so với đá bóng được. Người xem bên ngoài không thiếu cao thủ, ai mà đánh đấm giả, thì sợ là có tiền cũng chẳng còn mạng mà tiêu đâu.

La Chính cao giọng nói:

- Đúng đấy, nếu để các cao thủ đó phát hiện, sợ là không tàn tật cũng biến thành tàn tật thật. Ngày trước lúc chỗ này mới mở, đúng là từng có chuyện này. Sau đó cái người giả bộ đánh đấm lúc đó không hiểu sao bị người ta phế luôn, đến hung thủ là ai cũng không biết. Rồi từ đó trở đi, ở đây không còn xuất hiện những trường hợp như thế nữa.

Ngừng lại một lát, La Chính lại nhỏ giọng nói tiếp:

- Mấy lời này của chú nói rồi cho qua luôn đi, nếu truyền ra ngoài, người khác còn tưởng chú đến đây gây rối. Đến lúc thua rồi nói không chừng lại rước phiền phức.

Tần Dương hiểu chuyện cười nói:

- Em chỉ nói vậy thôi chứ không không nói là nơi này có đánh đấm giả. Cá cược mà, chung quy là đều có nguy hiểm cả.

Tần Dương vừa dứt lời, thì một giọng nói ngả ngớn cách không xa ở đám người phía sau vang lên:

- Đánh đấm giả á? Ai nói đấy?

Đám Tần Dương quay đầu lại nhìn, thì thấy là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặt mày tái nhợt đang đi đến, ánh mắt sắc bén quét qua trong đám người.

Sắc mặt La Khai khẽ biến, cậu liền đứng dậy cười nói:

- Hoắc thiếu, lâu rồi không gặp.

Người đàn ông mặt trắng liếc mắt, cười lạnh nói:

- Tôi nói là ai, thì ra là La Khai à. Sao thế, thua tiền ở chỗ tôi, nên có ý kiến thấy ở đây thi đấu giả à?

La Khai rõ ràng hơi kiêng dè với người đàn ông mặt trắng này, ý cười trở nên hơi miễn cưỡng:

- Hoắc thiếu, anh nói câu này hơi quá rồi, chuyện thắng thua không phải là thường tình sao. Có thể đến đây rồi, thì ai còn quan tâm chút thắng thua đó chứ. Vừa rồi chúng ta thảo luận chuyện World Cup, rồi theo đó đùa cợt mấy câu thôi, Hoắc thiếu đừng để tâm làm gì.

Thái độ của người đàn ông mặt trắng huênh hoang, ánh mắt rời xuống người Tần Dương:

- Thằng nhóc này là ai, câu vừa nãy là nó nói đúng không?

Tần Dương cau mày, hắn vừa định lên tiếng thì La Khai ở bên cạnh đã dùng tay chặn hắn lại:

- Hoắc thiếu, đây là em họ của tôi, vừa rồi chúng tôi chỉ nói đùa thôi.

Người đàn ông mặt trắng cười lạnh nói:

- Em họ của cậu hả? Cậu mọc đâu ra em họ gì đó thế, nhà cậu có bao nhiêu người tôi còn lạ à?

La Khai không biết làm sao nên đành giải thích rõ ràng.

Người đàn ông mặt trắng liền bảo:

- Được rồi. Câu này nếu là người khác nói thì hôm nay đừng hòng dễ dàng ra khỏi cửa, nhưng đã là em họ của cậu thì bỏ đi vậy, Hoắc Hiên tôi nể mặt cậu đấy…

Người đàn ông mặt trắng ngừng lại một chút, ánh mắt rơi lên người Tần Dương, lạnh lùng nói:

- Nhóc con, ra đời không được nói tầm bậy đâu. Nếu không thì dễ rước họa vào thân đấy.

La Chính ở bên cạnh vốn đã hơi không vui nhìn Tần Dương, vì cậu nghĩ Tần Dương mang tai họa không cần thiết đến cho mọi người. Nhưng nhìn người đàn ông mặt trắng lại hung hãn như thế, còn nói năng quá quắt nữa. Cậu lập tức cảm thấy mặt đỏ hết cả lên, liền đập bàn nói:

- Hoắc Hiên, anh ăn nói kiểu gì thế hả? Anh quản đông quản tây, rồi lại còn đòi quản lý bọn tôi nói chuyện nữa à. Vừa rồi đã xin lỗi anh rồi, anh còn dây dưa không dứt. Anh thật sự tưởng La gia chúng tôi sợ anh chắc?
Bình Luận (0)
Comment