Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 741 - Chương 751: Có Cá Cược Chút Không?

Chương 751: Có Cá Cược Chút Không?
 

La Thi Thiến không hề khoe khoang với người khác con trai nhà mình giỏi đến thế nào, còn La Thi Nhã cũng vẫn giữ vẻ trầm mặc rất kỳ lạ, duy trì thái độ giống chị gái.

Tần Dương nhìn một màn này, tâm tình có hơi phức tạp.

Hắn tin nếu bà nói ra tình hình của hắn, thì mọi người trên dưới La gia sợ là sẽ phải thu lại tâm thái coi thường đó. Nhưng người mẹ quật cường của hắn lại lựa chọn im lặng, còn La Thi Nhã rõ ràng cũng đứng về phía mẹ hắn, cũng không giải thích về chuyện của mình.

La Thi Thiến thì thấy là không cần thiết, nhưng La Thi Nhã thì nghĩ thế nào đây?

Không cần thiết?

Hay đợi để khiến người ta bất ngờ?

Nói đến đây, tự nhiên căn bản cũng không cần nói tiếp thêm nữa. La Thi Thiến vốn nói mình đã nghỉ hưu rồi, vậy thì còn gì để nói nữa.

Các người có giỏi hơn nữa, nhiều tiền hơn nữa thì vẫn cố mà phấn đấu đi. Dù tôi không nhiều tiền như mấy người, nhưng tôi đã nghỉ hưu, được giải thoát và có thể làm gì tùy ý rồi.

Tần Hoa từ đầu tới cuối đều giữ im lặng, không hề phản bác lại điều gì, và cũng chẳng chứng minh gì cả.

Từ sớm ông đã biết là qua đây với La Thi Thiến, chắc chắn sẽ nhận được sự đãi ngộ như thế này rồi. Nhớ lại thuở đầu La Thi Thiến chịu trả giá vì ông cùng với sự thiệt thòi mà bà phải chịu những năm tháng qua, thì chút coi thường từ người nhà La Thi Thiến này có thấm vào đâu?

Ăn cơm xong, La Khai liền khua tay với Tần Dương nói:

- Em họ, chúng ta đi.

La Thi Thiến hiếu kỳ hỏi:

- Tần Dương, con định đi đâu đấy?

Tần Dương cười giải thích:

- Hai anh họ bảo đưa con ra ngoài thay đổi không khí.

La Thi Thiến ừ một tiếng rồi cười nói:

- Ừ, vậy con đi đi, có gì thì gọi điện thoại nhé.

Dù La Thi Thiến vì chuyện kết hôn mà ầm ĩ rất không vui vẻ với ông cụ La, anh cả và anh hai, nhưng bà không mong Tần Dương vì bà mà đâm ra ghét La gia. Bây giờ đám La Khai đã chủ động cởi mở thiện ý, thì đương nhiên bà sẽ không ngăn cản sự giao lưu của thế hệ sau.

Vả lại dù Tần Dương mới hai mươi mốt tuổi, vẫn còn là một sinh viên, nhưng La Thi Thiến rất hiểu là con trai bà thành thục thế nào. Rất nhiều người trung niên còn không lợi hại, giỏi giang bằng con trai bà. Cho nên đương nhiên bà cũng không cần phải lo lắng gì cả.

La Khai đánh xe của mình từ trong ga-ra ra, đó là một chiếc Ferrari, cậu bảo Tần Dương ngồi vào ghế lái phụ, còn La Chính lái một chiếc Porsche theo phía sau.

La gia quả nhiên là hào môn.

Dù không cần hỏi La gia đang kinh doanh những sản nghiệp gì, hai người La Khai và La Chính đang làm gì, nhưng từ giọng điệu nói chuyện của họ đã có thể nhìn ra được, hai người họ đều có sự nghiệp riêng của mình, hơn nữa đều không thiếu tiền.

- Anh họ, chúng ta đi đâu đây?

La Khai cười nói:

- Đợi đến là cậu sẽ biết thôi.

Người ta đã không muốn nói, thì Tần Dương cũng im luôn, hắn yên lặng ngồi trên xe nhìn ngắm đường phố bên ngoài.

Tần Dương vốn tưởng rằng La Khai sẽ đưa hắn tới mấy chỗ có thể như show diễn đêm chẳng hạn, nhưng chiếc xe lại phóng ra khỏi thành phố, sau đó hướng lên một dãy núi bên cạnh.

Ngoằn ngoèo leo cả một đoạn đường, một cụm kiến trúc đèn đuốc sáng chưng xuất hiện ở phía trước xe. Cánh cổng lớn bên ngoài đó có mấy người bảo vệ mặc áo khoác đang kiểm tra nghiêm ngặt những chiếc xe đang tiến vào bên trong.

La Khai dừng xe, lấy một tấp thẻ từ trong túi áo ra đưa cho người gác cổng. Người đó quẹt thẻ, sau đó cung kính trả lại thẻ cho La Khai.

Không lẽ là nhà giàu nào đó mở một buổi tiệc nhỏ ở đây?

Chiếc xe tiếp tục tiến vào trong, sau đó đỗ tại một bãi đậu xe rộng rãi. Tần Dương xuống xe liền phát hiện trên bãi đậu xe này có đầy các loại xe sang, nếu tính gộp hết giá trị của các chiếc xe này lại chí ít cũng phải trên một tỷ.

Đúng là nơi tụ tập của nhà giàu mà.

La Chính cũng xuống xe, cậu tung chìa khóa rồi cười nói:

- Mau đi thôi, bọn Đường Hạo đang đợi bọn mình, sắp bắt đầu rồi.

Trong mắt La Khai cũng có vài phần gấp gáp nói:

- Ừ, vào trong ngồi trước rồi nói.

Ba người bước vào đại sảnh, La Khai báo vị trí, liền có một cô nhân viên phục vụ xinh đẹp mặc áo dài đi trước dẫn đường cho ba người đi đến bên cạnh chiếc bàn có mấy cái ghế sofa bao quanh.

Ánh mắt của Tần Dương liền nhìn về phía một chiếc bàn ở bên trong, nó là một khán đài được làm từ thép nguyên, còn có rất nhiều vị trí bàn ghế vây tròn xung quanh nó. Thậm chí trên tầng hai, tầng ba cũng có không ít những phòng bao có cửa sổ lớn sát đất.

Nhìn đến cái khán đài này, Tần Dương đại khái đã hiểu chỗ này dùng để làm gì rồi.

Võ đài!

Cái khán đài đó là một cái võ đài hình chữ nhật, nhưng lại được làm hoàn toàn từ thép. Điểm này có hơi khoa trương rồi, người bình thường đánh nhau trên võ đài như thế thì có chịu nổi không đây?

Trong đầu Tần Dương đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ, lẽ nào những người giao đấu trên đó không phải là người bình thường?

- Hi, sao giờ mới đến, làm bọn này đợi mãi.

Một tiếng chào hỏi thu hút sự chú ý của Tần Dương lại, mắt hắn quét qua mấy người đang ngồi bên cạnh chiếc bàn.

Hai nam ba nữ. Hai nam một người ba mươi, một người tầm hai sáu hai bảy. Ba cô gái thì đều khoảng trên hai mươi, cả ba đều rất trẻ trung xinh đẹp, ăn mặc cũng rất quyến rũ.

La Khai rất tùy ý ngồi xuống vị trí tay vịn, cười giải thích:

- Hôm nay ở nhà ăn tất niên, vừa mới ăn xong đấy… Tần Dương, ngồi tự nhiên đi, đừng ngại. Giới thiệu chút nha, đây là Tần Dương em họ của tôi từ Bắc Kinh đến, còn đây là Đường Hạo và Lê Bình.

Đường Hạo chính là người thanh niên ba mươi tuổi, anh ta hiếu kỳ hỏi:

- Em họ? Sao trước giờ chưa từng nghe cậu kể nhờ…

La Khai cười giới thiệu tiếp:

- Là con trai của cô ba tôi, cô lấy chồng xa, ít khi về nhà.

- À à à, nhà cô ba cậu hả, tôi biết rồi.

Biểu tình trên mặt đường hạo lộ ra vẻ hơi kỳ lạ, rồi anh ta gật đầu nhìn Tần Dương coi như là chào hỏi, thái độ không hề nhiệt tình.

La Chính ló đầu ra ngoài nhìn ngó, không đợi được hỏi:

- Sao rồi, bắt đầu chưa, mấy cậu đặt cược chưa?

Đường Hạo nâng ly rượu ở trước mặt lên, chậm rãi nhấp một ngụm đáp:

- Còn khoảng hai mươi phút nữa. Bọn tôi đặt cược rồi, tôi và Lê Bình đều cược Hắc Sa. Tôi đánh một trăm vạn, còn Lê Bình đánh năm mươi. Các cậu có muốn chơi chút không?

Mắt La Chính phát sáng, khuôn mặt hưng phấn hỏi:

- Tỷ lệ cược thế nào?

- Hắc Sa một ăn bốn, Thích Đao một ăn tám. Bọn tôi đều thấy khả năng của Hắc Sa có lẽ cao hơn một chút, suy cho cùng chiến tích lúc trước của hắn cũng là ở đây, còn Thích Đao dẫu sao cũng là người mới, mới đánh có hai trận thôi.

La chính quay đầu lại nhìn La Khai:

- Anh, anh thì sao?

La Khai cười cười không trả lời, nhưng lại quay đầu nhìn Tần Dương hỏi:

- Bây giờ chắc chú biết nơi này để làm gì rồi chứ?

Tần Dương cười đáp:

- Võ đài giao đấu đúng không ạ, ở trường Trung Hải cũng có chỗ giống thế này.

Trong ánh mắt La Khai có hơi kinh ngạc:

- Chú từng chơi rồi à? Ha, xem ra là đồng đạo. Nhưng anh dám cá với chú là sàn đấu ở Trung Hải nhiều lắm là chỗ để huấn luyện, và đều là người bình thường thôi đúng không?

Tần Dương gật đầu đáp:

- Vâng.

La Khai cười nói:

- Đó là điểm khác của nơi này, toàn bộ người thi đấu trên võ đài này đều là tu hành giả, tu hành giả thật một trăm phần trăm. Sao, có cá cược chơi tẹo không?
Bình Luận (0)
Comment