Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 740 - Chương 750: Tiếp Quản

Chương 750: Tiếp quản
 

- Chà, Tiểu Dương Dương, cháu thắng được nhiều vậy.

La Thi Nhã đưa mắt nhìn đống tiền trên bàn, mặt không khỏi có chút giật mình.

Tần Dương cười cười:

- Hôm nay số hên thôi ạ.

La Dương mỉm cười, không hề để tâm vào chuyện thắng thua nói:

- Phải nói là em muốn cái gì lên cái đó, cứ như có thần phù trợ vậy.

La Khai cũng cười nói:

- Đúng đó, bình thường đánh một buổi mạt chược chuyện thắng thua 5 ván siêu phẩm là bình thường, 10 ván siêu phẩm gọi là số cực đỏ. Nhưng em đã thắng ít nhất cũng phải 16,17 ván cực phẩm rồi, nãy giờ chúng ta mới đánh có chưa tới 3 tiếng chứ mấy.

La Chính là người thua nhiều nhất trong ba người, lắc lắc đầu, vẻ mặt hơi xót ruột:

- Hôm nay số tôi đúng là đen quá đi mất.

- Thôi, đi ăn cơm đi.

Tần Dương cầm đống tiền dày cộp trước mặt lên, cười nói:

- Cảm ơn các anh đã nương tay, để em thắng được không ít. Nhân cơ hội này tối nay em mời các anh và mọi người uống một bữa.

Tần Dương nói rất thoải mái, nét mặt cũng không tỏ ra quá phấn khích vì thắng được tiền.

La Dương cười vỗ vai Tần Dương:

- Tiền thắng được thì cứ cầm lấy. Ở xa tới là khách, tối nay anh La Khai sẽ đưa em đi chơi. Em không phải lo, cứ việc đi theo là được rồi.

Sau một buổi mạt chược, mọi người trở nên thân quen hơn. Cảm giác xa lạ lúc đầu cũng bớt đi nhiều, hơn nữa thái độ điềm tĩnh của Tần Dương, làm cho La Khai và La Chính vốn có chút coi thường giờ cũng không còn nữa.

Vừa đánh mạt chược vừa nói chuyện, Tần Dương phần lớn cũng đã nắm được tính cách của mấy người anh họ. La Dương là anh lớn tuổi nhất, thành thục, ổn định, có tác phong của một người anh, đối xử với Tần Dương cũng rất tốt.

La Chính tính tình nóng nảy, không giấu được chuyện gì. Trong lòng rõ ràng có chút xem thường Tần Dường, nhưng dù sao vẫn quản được cái miệng không nói ra những lời làm tổn thương đến người khác.

Tính cách của La Khai đan xen giữa La Dương và La Chính, không trầm ổn, cẩn trọng như La Dương, nhưng cũng quá không nóng nảy như La Chính.

Thực ra Tần Dương cũng không để ý lắm, dù gì sau này hắn cũng không sống ở Thương Chu, cơ bản không tiếp xúc nhiều với những người anh họ này. Khoảng thời gian ăn tết cũng chỉ mấy ngày, hợp thì nói chuyện tâm sự đôi câu, không hợp thì mạnh ai người đó chơi, ngoài mặt nói vài câu cho qua là được rồi.

Bữa tối được đặt ở một nhà hàng xa hoa cách đó không xa, người ngồi kín cả hai cái bàn lớn. Tần Dương vốn là hàng con cháu, lẽ ra phải ngồi cùng chỗ với La Dương mấy người đang ngồi, nhưng do cả nhà tần Dương những hơn 20 năm mới về được một lần, nên cả nhà ngồi chung một chỗ ở mâm chính, phía bên cạnh ông bà La.

Cả nhà ăn uống linh đình, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Tần Dương vẫn nhớ lời dặn của La Khai, uống cầm chừng. Chỉ theo phép lịch sự kính một vòng sau đó cúi đầu ngồi ăn, yên lặng ngồi nghe các trưởng bối nói chuyện.

- Em ba, không phải là anh hai nói em. Lúc trước dù chúng ta có phản đối chuyện em với Tần Hoa, nhưng em giận một cái là đi biệt hơn 20 năm không về, làm bọn anh đau lòng quá đấy...

Sắc mặt của cậu hai La Kim Hải đỏ lên, giọng nói có phần hơi xúc động:

- Tính tình em cố chấp, lại không để ai trong nhà giúp em. Tự mình vất vả lăn lộn bao nhiêu năm như vậy, cái công ty đó của em chắc cũng đủ để mua một biệt thự kha khá ở Trung Hải chứ. Nếu em không quá cứng đầu, thì cũng đâu đến mức cực khổ như vậy?

Cậu hai đây là uống quá chén rồi sao.

Trước mặt nhiều người như vậy nói chuyện này có hợp lý không?

Lông mày La Thi Thiến hơi nhíu lại:

- Nhà em người ít, không cần chỗ ở lớn như vậy. Nhà có lớn mấy thì cũng ngủ trên một cái giường thôi. Còn về công ty em, em cảm thấy rất tốt, không thấy có gì vất vả cả. Người sống trên đời dù sao cũng phải làm chút việc gì đó để cảm thấy có giá trị chứ.

La Kim Hải ra vẻ hận thép không thành gang:

- Nói em, em còn cố chấp. Nhà họ La chúng ta tốt xấu gì cũng là gia đình danh gia vọng tộc. Nếu không phải do em cố chấp như vậy, thì cuộc sống bây giờ của em thoải mái hơn nhiều rồi em có biết người lúc trước... cái người gì đó, bây giờ là cấp bậc gì không?

La Kim Hải không nói đến Tần Hoa, nhưng ý tứ trong lời thì tất cả mọi người nghe đều hiểu.

Nếu lúc đầu em nghe lời khuyên của mọi người, gả cho ai kia, mà không phải gả cho Tần Hoa thì bây giờ em đã là phu nhân gì gì đó rồi. Sống những ngày tháng cực kỳ thoải mái, cần gì phải tự mình vất vả quản lý công ty như vậy chứ. Chạy vạy bao nhiêu năm như vậy mà tiền kiếm được cũng chỉ ngang ngửa một ngôi biệt thự...

Mặt La Thi Thiến tỏ ra hơi giận dữ:

- Anh hai, anh uống nhiều rồi.

Bà La cũng có phần tức giận:

- Lão nhị, con im đi. Thiến Thiến khó khăn lắm mới về được một lần, chẳng lẽ lại muốn làm cho nó sau này không về nữa sao?

Nét mặt La Kim Hải có phần không phục:

- Mẹ, con cũng đâu có nói sai, những gì con nói đều là sự thật.

`

Ông La nhíu mày quát:

- Con im đi!

La Kim Hải rõ ràng rất sợ ông La, dù tuổi cũng không nhỏ, nhưng một lời ông La đã nói ra thì trên nét mặt của La Kim Hải dù vẫn có phần không phục nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa.

Cậu cả La Kim Phong quay về phía La Thi Thiến cười cười, an ủi:

- Em ba, anh hai em uống có hơi nhiều, em đừng để bụng. Nó cũng là muốn tốt cho em, hi vọng có thể sống tốt hơn, thoải mái hơn.

Nét mặt La Thi Thiến vẫn có chút lạnh lùng như cũ:

- Cuộc sống của em vẫn rất tốt, không làm phiền mọi người phải lo lắng. Tần Dương bây giờ cũng đã nên người, em cũng chuẩn bị về hưu rồi, tới đây em sẽ cùng Tần Hoa đi du lịch vòng quanh thế giới.

La Kim Phong sửng sốt cười nói:

- Về hưu, vậy tốt quá rồi.

Cậu hai La Kim Hải không nhịn được hỏi lại lần nữa:

- Em về hưu, không lo việc công ty nữa sao?

La Thi Thiến mỉm cười:

- Có thể thuê giám đốc quản lý thay, hơn nữa còn có Tần Dương giúp đỡ. Em cũng không cần phải lo nhiều, tranh thủ bây giờ đang còn đi được. Nên đi đây đó một chuyến ngắm phong cảnh thế giới này một chút, cũng rất tốt.

La Kim Phong à xong một tiếng, đưa mắt nhìn qua Tần Dương đang ngồi bên, mỉm cười nói:

- Tần Dương cũng đã trưởng thành, đúng là có thể tiếp quản rồi.

Tiếp quản?

La Thi Thiến hơi ngây ra, biết La Kim Phong và La Kim Hải đều hiểu lầm ý của mình. Ý của La Thi Thiến là nói công ty Tần Dương có thể hỗ trợ công ty của mình, có thể làm cho mình an tâm mà buông lỏng quản lý. Nhưng bọn họ rõ ràng đã hiểu thành là để Tần Dương tiếp quản công ty...

Con trai mình cần phải tiếp quản công ty của mình sao?

Con trai mình tự nó đã gây dựng được một công ty, trong thời gian một năm đã trở thành thương hiệu ưa chuộng của thị trường. Sản phẩm cung không đủ cầu, tiền kiếm được đếm mỏi cả tay. Sợ rằng hết năm nay là bùng nổ trên toàn quốc. Thêm việc thành lập công ty tập đoàn, hạng mục mới được đưa lên, đến lúc đó công ty Tần Dương sẽ trở thành một con quái vật khổng lò nổi tiếng khắp cả nước...

Chỉ với thời gian một hai năm thôi, con trai đã làm được thứ mà bản thân bà chỉ sợ cả một đời cũng không cách nào làm được, vậy bà còn phải lo lắng điều gì nữa chứ?

Hoàn toàn có thể thoải mái yên tâm mà về hưu, hưởng thụ cuộc sống tuổi hưu trí tươi đẹp rồi.

La Thi Thiến cũng không giải thích, chỉ gật đầu cười nhẹ. Ánh mắt La Thi Nhã bên cạnh trong tích tắc có phần tinh quái, nhìn sang Tần Dương ngồi yên tĩnh một bên, mặt lộ ra nụ cười thú vị...
Bình Luận (0)
Comment