Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 739 - Chương 749: Lỡ Tay Thắng Sáu Bảy Vạn...

Chương 749: Lỡ tay thắng sáu bảy vạn...
 

- Được.

Tần Dương sảng khoái nhận lời với vẻ rất mong đợi.

Sau khi La Khai và La Chính bàn tính xong chuyện buổi tối sẽ ra đi ngoài chơi, mọi người nói thêm đôi ba câu nữa rồi rời đi chỗ khác.

Tần Dương lại lôi điện thoại ra ngồi đọc truyện một mình.

Dù gì thì Tần Dương cũng chỉ là một người họ hàng lạ lẫm đột nhiên tham gia vào. Sau khi người nhà họ La đã bày tỏ thiện ý của mình nhưng để ý thấy Tần Dương vẫn lẳng lặng ngồi đọc truyện, mà không muốn nhập hội cùng mọi người thì cũng không ai lại trò chuyện với Tần Dương nữa.

Có điều như vậy cũng tốt, Tần Dương cũng không muốn phải ứng phó với những người họ hàng mà khi nói chuyện luôn mang theo ẩn ý và tỏ ra mình giỏi giang này. Cứ yên ổn ngồi đọc truyện như thế cũng tốt. Cùng lắm thì người ta sẽ cho rằng mình ngại nên không hay nói thôi.

- Trốn ở đây làm gì thế. A! Đọc tiểu thuyết à, cháu rảnh thật đấy...

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Tần Dương vừa quay đầu lại thì thấy dì út La Thi Nhã đứng sau ghế sa lon ghé đầu vào lưng Tần Dương. Cúi nửa người xuống nhìn vào màn hình điện thoại, cả cái đầu gần như nằm trên vai Tần Dương.

- Dì út, dì làm gì vậy.

Tần Dương cười bất đắc dĩ nói:

- Ăn tết vốn dĩ là phải rảnh rồi mà, không có vấn đề gì chứ?

La Thi Nhã cười hì hì, chỉ một câu thôi đã vạch trần chân tướng, nhỏ giọng nói:

- Có phải cảm thấy mấy người anh em này của mình chán ngắt không?

Tần Dương đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, nhẹ giọng cười nói:

- Cháu có nói vậy đâu. Họ rất nhiệt tình, rất tốt đấy chứ.

- Tốt cái con khỉ.

La Thi Nhã trợn mắt, đưa tay ôm cổ Tần Dương không chút e dè:

- Đến dì út mà cũng không thèm nói thật sao? Có phải cảm thấy bọn họ luôn có chút xem thường cháu hay không hả?

Tần Dương không ngờ La Thi Nhã nói thẳng ra như vậy, có điều vẫn kiên trì cười:

- Chắc tại không đủ thân thiết thôi. Do vẫn còn lạ mà.

La Thi Nhã đưa tay vuốt vuốt tóc Tần Dương:

- Cái thằng nhóc này vẫn không chịu nói thật. Thôi được rồi, tùy cháu vậy. Nếu cháu muốn nói chuyện thì nói, nếu không thích nói gì thì cứ ngồi đây mà đọc truyện vậy.

Tần Dương gật đầu:

- Như vậy hay đấy. Đúng rồi, tối nay cả nhà cùng ăn cơm xong tới ngày mai chắc không có chuyện gì nữa phải không ạ?

La Thi Nhã thấy hơi kỳ lạ liền hỏi:

- Ăn tết đương nhiên là chẳng có chuyện gì, cháu định làm gì?

Tần Dương cười nói:

- Mấy hôm trước lúc cháu tham gia một buổi tụ họp ở Kinh Thành, quen một người bạn tên Thương Chu. Cháu định đi gặp nó.

La Thi Nhã kinh ngạc nhìn Tần Dương:

- Tiểu Dương Dương, cháu được đấy! Đúng là bạn khắp bốn phương nhỉ, đến cả đây cũng có bạn bè nữa.

Tần Dương giải thích:

- Cháu cũng mới quen mà, chắc có duyên đó thôi.

La Thi Nhã cười nói:

- Không có chuyện gì cả, cháu về đây để ăn tết mà. Đương nhiên là không ai quản cháu rồi. Hôm nay chắc làm mâm cơm để chào đón cả nhà cháu về đoàn tụ xong rồi đợi đến chừng nào tất niên cả đại gia đình mới lại làm một mâm cơm nữa thôi. Giữa khoảng thời gian đó cháu muốn làm gì thì cứ tự thu xếp thôi.

Tần Dương cười nói:

- Vâng.

La Thi Nhã cười tủm tỉm nói:

- Có muốn dì út dẫn cháu đi tìm hiểu Thương Chu về đêm một chút không, ở đây có rất nhiều cô em xinh đẹp đó nha...

Tần Dương hết lời:

- Dì út...

La Thi Nhã cười nham nhở:

- Dì nói thật mà! Đi không, dì có biết mấy chỗ rất thú vị đấy, không nói cho mẹ cháu biết đâu, dẫn riêng cháu đi thôi.

Dì kiểu dì thế này, trưởng bối kiểu gì thế này?

Tần Dương chỉ có thể thoái thác nói:

- Hai anh họ vừa nãy bảo là tối sẽ dẫn cháu đi ra ngoài chơi, nói là đi chỗ nào đó rất thú vị.

La Thi Nhã tỏ ra hơi bất ngờ rồi chợt cười nói:

- Thôi được, nếu chúng nó đã chủ động dẫn cháu đi chơi, vậy không có chuyện gì thì hãy đi chơi cùng bọn nó nhé. Đều là thanh niên mà chắc chắn sẽ có điểm chung.

Tần Dương cười nói:

- Vâng, cháu đã nhận lời rồi ạ.

La Thi Nhã buông cổ Tần Dương ra, cười nói:

- Đã có người dẫn cháu đi chơi rồi, vậy dì út không lo cho cháu nữa đâu nhé.

- Vâng, dì cứ bận đi ạ, không phải lo cho cháu đâu. Cháu tự lo cho mình được mà.

Thanh niên tụ tập cùng một chỗ, cũng không thể cứ ngồi bốc phét, nói chuyện phiếm suốt được. Tần Dương mới ngồi được một lúc, liền có một người anh họ tới rủ đánh mạt chược.

Không kể là vì phép lịch sự, hay là vì sự nhiệt tình của chủ nhân. Tần Dương cũng đều không tiện từ chối nên cất điện thoại đi, thoải mái nhận lời nói:

- Được ạ.

Một nhóm thanh niên chia thành hai bàn mạt chược. Tần Dương bị kéo đến bàn của La Khai, La Chính, còn một người nữa là La Dương, anh lớn nhà cậu cả, dĩ nhiên cũng phải gọi anh họ.

- Bình thường em có hay đánh mạt chược không?

Tần Dương cười nói:

- Bình thường em đều đi học, rất ít khi đánh.

La Khai đảo mắt qua hai người kia, cười nói:

- Đánh bao nhiêu?

La Dương cười cười, nhìn vào Tần Dương:

- Em là khách ở xa tới. Em nói đi. Dù sao cũng là giết thời gian thôi, thắng thua không quan trọng.

Tần Dương cười cười sảng khoái nói:

- Đều là người một nhà cả, thắng thua không quan trọng, cứ theo quy củ bình thường của mọi người đi ạ.

La Chính liếc nhìn Tần Dương một cái rồi cười nói:

- Bọn anh đều thích đánh mạt chược Tứ Xuyên, chiến đấu đến cùng, năm một hai bốn, 500 khởi điểm...

La Khai cười nói:

- Hay là đánh nhỏ thôi, gọi cho có chút là được rồi. Em họ đánh mạt chược chắc là đánh nhỏ.

Tần Dương cười sảng khoái nói:

- Không cần, cứ đánh theo quy cũ thường lệ của mọi người là được.

La Bình thấy Tần Dương nói vậy, cũng không khách sáo nữa, cười nói:

- Được! Vậy cứ đánh như vậy đi, dù sao thắng thua cũng không lớn, giờ tới lúc ăn cơm cũng còn ít thời gian, chúng ta ngồi giết thời gian vậy. Ăn cơm tối xong chúng ta đi ra ngoài chơi.

La Dương nhíu mày, nhìn La Bình:

- Mọi người muốn đi ra ngoài chơi sao?

La Bình cười nói:

- Ừ, em họ lần đầu đến Thương Chu, dẫn cậu ấy ra ngoài đi dạo.

La Dương tỏ ra hơi do dự, cuối cùng vẫn gật đầu nói:

- Vậy hai người là anh nhớ phải chăm sóc tốt cậu em đó.

Tần Dương nhận thấy rõ nét mặt của La Bình dường như vừa thở phào một cái, giống như đang sợ La Dương sẽ không cho phép vậy. Điều này khiến Tần Dương không khỏi có chút hiếu kỳ, rốt cuộc bọn họ muốn dẫn mình đi đâu?

Kỹ thuật đánh mạt của Tần Dương cùng bình thường, hắn cũng không ra sức tính bài. Coi như ngồi giết thời gian vậy, nhưng hôm nay số Tần Dương lại rất đỏ. Muốn bài gì lên bài đó, mới đánh mấy ván, ù một ván lớn toàn cặp thuần sắc, ù 3 nhà, mỗi nhà 4 ngàn, riêng ván này đã ăn một vạn hai.

- Hôm nay số em không tệ nha.

La Dương cười nói một câu, cũng nhân tiện đánh giá Tần Dương, lại phát hiện vẻ mặt bình tĩnh của Tần Dương không có cảm xúc gì giống như thắng được một món thắng tiền lớn cả.

Tần Dương cười cười, thuận miệng trả lời:

- Chắc ngày thường em không đánh bài, nên mọi may mắn đều tích lũy lại đây cả. Nhưng chúng ta mới đánh có mấy ván mà, đánh xong mới biết được kết quả chứ.

Nhưng càng đánh tiếp thì Tần Dương lại không ngừng ù. Dù Tần Dương không cố ý tính bài, nhưng với tư duy nhanh nhẹn rõ ràng của hắn, ai đánh quân bài nào, thì quân bài đó rất khả năng ù. Hắn đều biết rất rõ, hơn nữa vận khí lại cực kì hên, nên không ngừng ù bài. Xấp tiền ở trước mặt không ngừng dày lên, mà từ đầu tới cuối, hắn không xuất ra một đồng nào.

La Dương còn tạm, sắc mặt của La Chính lại có chút không bình thường, động tác đánh bài cũng mạnh hơn, có điều cũng phải giữ thể diện. Miệng cũng không nói gì khó nghe, nhiều nhất cũng chỉ phàn nàn mấy câu như đen quá.

- Được rồi, ván cuối nha, đánh xong đi ăn cơm!

Đợi đến khi dì út La Thi Nhã tới gọi mọi người chuẩn bị ra ăn cơm, chồng tiền trước mặt Tần Dương thắng được cũng đã rất dày, chí ít phải tới sáu bảy vạn...
Bình Luận (0)
Comment