Chương 748: Bọn này dẫn em đi chơi cảm giác mạnh
Tâm trạng của Tần Hoa rất bình thản. Dù lời nói của hai cậu lớn đều có vẻ cao ngạo, nhưng Tần Hoa cũng không tức giận. Miệng vẫn mỉm cười không thay đổi, vui vẻ trò chuyện cùng mọi người, cứ như không hề cảm nhận được cảm giác bị khinh thường đó.
Tần Dương ngồi trên ghế sa lon nhìn qua mấy lần, tặc lưỡi lấy điện thoại ra.
Mặc dù trong xã hội hiện đại này điện thoại sẽ ngày càng làm giảm cơ hội giao lưu giữa người với người đi. Thường làm xuất hiện tình trạng mỗi người tự ôm điện thoại của mình dù có đang ngồi trong đám đông đi nữa. Nhưng nếu khi một người dù ở trong đám đông mà lại thấy rất nhàm chán thậm chí rất không tự nhiên thì lúc này điện thoại chính là một công cụ tốt nhất để che lấp đi sự mất tự nhiên và thoát khỏi cái sự nhàm chán đó.
- Ê, đang làm gì đó?
Tần Dương gửi một tin nhắn cho Hàn Phong, một người bạn mới quen trước đó vài ngày. Nếu đã tới đây rồi thì dù sao cũng phải chào hỏi một câu chứ.
Tin nhắn của Hàn Phong nhanh chóng trả lời lại:
- Ở nhà xem phim nè Tần Dương, chúc năm mới vui vẻ nha.
Tần Dương:
- Chúc mừng năm mới nha! Giờ tôi cũng đang ở Thương Chu đây.
Hàn Phong:
- Thật sao, cậu ở đâu?
Tần Dương:
- Đi với bố mẹ về thăm họ hàng, giờ đang ở nhà ông bà ngoại, vừa mới tới được một lúc.
Hàn Phong:
- Vậy khi nào thì cậu có thời gian rảnh thế? Tôi sẽ dẫn cậu đi một vòng Thương Châu, đi ăn đặc sản. Tôi biết một quán canh lòng dê chính cống đấy. Trong mùa đông giá rét này mà làm một tô thì phải nói là tuyệt hảo đó. Còn có thịt lừa hun khói nữa, không thể không ăn được!
Hàn Phong tỏ ra hết sức nhiệt tình trong từng câu từng chữ. Rõ ràng là rất muốn gặp mặt Tần Dương để được bảy tỏ lòng hiếu khách.
Tần Dương:
- Vừa mới tới nên hôm nay chắc là không được rồi. Cả đại gia đình đều quây quần về đây. Hôm nay kiểu gì cũng phải cùng ăn bữa cơm trước đã.
Hàn Phong:
- Vậy được! Nếu cậu rảnh thì call cho tôi bất cứ lúc nào nhé. À phải rồi, bây giờ cậu đang ở đâu?
Tần Dương nói một địa điểm chung chung chứ cũng không nói chính xác là mình đang ở nhà họ La.
Hàn Phong:
- Cũng không xa lắm, đi xe chắc mất khoảng 20 phút.
Tần Dương:
- Được, vậy khi nào rảnh tôi sẽ gọi cho cậu!
Hàn Phong:
- OK! Tôi đợi tin của cậu!
Tần Dương bỏ điện thoại xuống, bỗng có một giọng nam từ bên cạnh truyền lại.
- Tần Dương, em ngồi đây một mình làm gì vậy?
Tần Dương ngẩng đầu lên nhìn hai người khoảng hơn 20 tuổi ở phía trước. Người lớn tuổi hơn đang đánh tiếng chào hỏi mình.
Tần Dương mỉm cười đáp lại:
- Đang có tí việc nói với bạn thôi.
Hai cậu thanh niên tiện thể ngồi xuống bên cạnh Tần Dương. Tần Dương nhớ tên của hai người họ, người lớn tuổi hơn là con thứ hai nhà cậu hai, tên là La Khai. Còn người nhỏ tuổi hơn là con thứ ba nhà cậu cả, tên là La Chính.
La Khai cười nói:
- Tần Dương chắc em vẫn còn đi học đúng không?
Tần Dương cười trả lời:
- Đúng ạ! Ở đại học Trung Hải.
La Chính hiếu kỳ hỏi:
- Em học chuyên ngành gì vậy?
Tần Dương thản nhiên trả lời:
- Dạ hệ Anh Ngữ.
La Khai mỉm cười nói:
- Chuyên ngành Anh ngữ à, vậy cũng không tệ. Bây giờ ở Hoa Hạ có rất nhiều doanh nghiệp nước ngoài. Đúng là đang cần rất nhiều nhân tài về ngoại ngữ. Sau này ra trường xin việc chắc là không khó.
Tần Dương hơi bất ngờ, để tìm công việc sao?
Thôi được! Xem ra chỗ dì út La Thi Nhã không hề kể tường tận chuyện của mình cho người Nhà họ La biết. Nếu không cũng không đến nỗi La Khai nói chuyện tìm việc làm ở trước mặt mình như vậy. Còn nói với cái giọng kẻ cả nữa...
- Chắc là không khó đâu.
Tần Dương thuận miệng đáp lại một câu. Nghĩ nghĩ gì lại bổ sung thêm:
- Cũng có thể tự mình làm cái gì đó, chuyện sau này ai mà biết được.
Tần Dương vẫn dự phòng lại một câu, tránh đến khi người ta nói người ta quan tâm đến mình mà mình lại giả vờ làm ra vẻ trước mặt họ...
La Khai cười nói:
- Đúng vậy, nghe nói dì ba điều hành một công ty đúng không?
Tần Dương gật đầu:
- Vâng ạ.
La Khai cười nói:
- Vậy thì đúng rồi. Nghe nói dù quy mô công ty của dì ba không lớn lắm nhưng cũng tàm tạm. Dì ba chỉ có một mình em, đương nhiện sau này công ty cũng để cho em tiếp quản thôi. Tốt nghiệp xong về công ty bồi dưỡng thêm chút năng lực rồi sau này quản lý công ty cũng tốt.
Quy mô không lớn lắm?
Dù quy mô công ty của La Thi Thiến quả thực không phải thuộc dạng đặc biệt lớn, tài sản chỉ có mấy ngàn vạn. Nhưng dù sao thì đó cũng là mấy ngàn vạn đấy. Vậy mà trong mắt La Khai quy mô này lại không được tính là gì cả?
Là bản thân hắn giỏi giang hay là ỷ vào gia thế trong nhà mà lên mặt nói ra những lời như vậy chứ?
Dì ba đó là bề trên của anh đấy, ăn nói tùy tiện như vậy e là không được tốt cho lắm thì phải?
Nhà họ La, một gia đình danh giá ở Thương Chu cơ mà, nên khẩu khí của anh em trong gia tộc này quả là có khác.
Mặc dù trong lòng có chút phản cảm đối với cách nói năng mang tính khoe khoang của La Khai. Nhưng Tần Dương cũng không nói nhiều vào, chỉ nhàn nhạt trả lời lại một câu.
- Có lẽ là vậy, từ giờ cho đến lúc em tốt nghiệp hãy còn sớm mà.
La Chính nói như vẻ một người từng trải:
- Những chuyện này, dù sao vẫn nên lên kế hoạch sớm thì tốt hơn. Tránh nước tới chân mới nhảy. À đúng rồi, đúng rồi, dượng ba làm bên mảng gì vậy?
Đối với cái kiểu nói chuyện hỏi tường tận gốc rễ như thế này Tần Dương có phần không thích, thuận miệng trả lời:
- Làm ở một công ty thương mại.
La Chính à một tiếng rồi đưa mắt nhìn La Khai. Cả hai người nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra ý khinh miệt.
Chỉ là dân đi làm thuê sao.
Khó trách ngày xưa ông ngoại và bố không ưng dượng ba này, thậm chí còn muốn ngăn cản không cho dì ba lấy nữa. Trước khi về tới đây, bố cũng đã kể qua chuyện trước đây của dì ba và dượng ba rồi đấy thôi.
Câu chuyện của thư sinh nghèo với tiểu thư nhà giàu. Mấu chốt là ở trong các câu chuyện xưa thì thư sinh nghèo thường quyết tâm phấn đấu. Cuối cùng làm được chức quan lớn hoặc là kiếm được nhiều tiền. Sau đó trở về quê cũ đánh thẳng vào mặt kẻ trước đó đã từng xem thường mình. Nhưng ở đây cũng đã hơn 20 năm qua đi, người trở về lại chỉ là dân đi làm bình thường, có mất mặt không cơ chứ?
Tần Dương nhìn ra suy nghĩ trong nét mặt của hai người anh họ này. Trong lòng cảm thấy hơi tức giận. Bố tôi làm việc gì, tôi làm việc gì thì có liên quan tới các người sao. Tôi cũng đâu có đến nhà các người giành bát cơm của các người chứ.
Mặc dù trong lòng La Khai coi thường nhưng ngoài mặt cũng không tỏ ra quá đáng:
- Em lần đầu đến Thương Chu. Để buổi tối anh chị dẫn em ra ngoài chơi. Thương Chu chắc không được phồn hoa như Trung Hải nhưng lại rất nhiều chỗ thú vị mà ở Trung Hải không có.
Tần Dương mỉm cười:
- Ồ, Có chỗ nào thú vị vậy, quán bar đêm sao?
La Khai cười cười, ánh mắt tỏ ra cái đó thì đã là gì:
- Quán bar đêm thì thành phố nào cũng có, cái đó thì có gì hay chứ. Chỉ là uống rượu rồi ghẹo gái thôi, chỉ mấy người mới lớn hoặc không có ai để theo đuổi mới đến đó thôi. Bọn anh sẽ dẫn em đi chơi thứ kích thích hơn.
Kích thích hơn?
Lòng hiếu kỳ của Tần Dương đúng là đã được La Khai khơi dậy, tò mò hỏi:
- Anh nói cái gì kích thích hơn vậy?
La Khai cười cười:
- Bây giờ giữ bí mật trước đã. Đợi tối rồi em sẽ biết. Đúng rồi, buổi tối cả nhà chắc chắn sẽ cùng dùng cơm, sẽ phải uống rượu. Em đừng có uống say đấy, tửu lượng của em thế nào?
Tần Dương cười nói:
- Cũng được.
La Khai gật đầu:
- Ừ! Vậy thì được. Lúc uống rượu ở nhà nhớ phải để dành bụng. Chứ nếu uống say hoặc uống đến không uống nổi nữa. Tới lúc đó thiếu chút rượu kích thích thì chơi lại không vui nữa.