Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 737 - Chương 747: Không Được Chào Đón

Chương 747: Không được chào đón
 

Xe tới nội thành rồi đi vào một khu biệt thự với bóng mát được bao trùm bởi màu xanh của cây cối, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự ba tầng.

Ba người bước xuống xe, Tần Dương xách từ trong xe ra hai cái vali lớn. Một cái là vali quần áo và vật dụng cá nhân của Tần Dương, còn cái vali còn lại đều đựng quà cáp mà La Thi Thiến chuẩn bị cho mọi người trong nhà.

Tần Dương và mọi người đang lấy đồ đạc xuống xe thì một bà lão tóc bạc trắng bước ra từ cổng biệt thự. Bà xúc động thốt lên:

- Thiến Thiến!

La Thi Thiến chợt ngây ra rồi quay người lại với thần sắc khó có thể diễn tả bằng lời:

Vui mừng, hổ thẹn, xúc động...

- Mẹ!

Bà cụ tóc bạc bước tới, vẻ mặt rất xúc động. Bà đưa ra hai tay nắm lấy đôi tay của La Thi Thiến, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới ngắm qua một lượt, khóe mắt chợt đỏ lên.

- Thiến Thiến, cuối cùng con cũng về rồi...

- Mẹ!

Viền mắt của La Thi Thiến cũng đỏ lên, nắm chặt lấy tay bà lão rồi nói:

- Mẹ, con xin lỗi...

Bà cụ cũng có phần xúc động, nhìn La Thi Thiến mà nước mắt sắp muốn chảy ra, đưa tay lên lau khóe mắt:

- Thiến Thiến không khóc, về là tốt rồi, về là tốt rồi!

La Thi Nhã tiếp lời bà cụ, mỉm cười nói:

- Mẹ, hôm nay cả nhà được đoàn tụ là chuyện đáng mừng, phải vui vẻ lên mới đúng, không nên khóc.

- Đúng đúng đúng, cả nhà đoàn viên là chuyện đáng mừng, phải vui vẻ lên mới tốt.

Bà lão lau khóe mắt rồi quay qua nhìn Tần Hoa và Tần Dương ở bên cạnh.

Tần Hoa thấy bà lão nhìn qua phía mình liền vội vàng lễ phép chào:

- Mẹ!

Không đợi La Thi Thiến nhắc. Tần Dương đã nhanh miệng chào:

- Cháu chào bà ngoại.

Mắt bà lão sáng lên, nét mặt rất phấn khởi, vui mừng đáp lại:

- Ừm!... Tần Dương đấy à! Từ nhỏ đến giờ đây mới là lần đầu tiên ngoại gặp cháu đấy. Haiz! đều tại ông ngoại cháu nhẫn tâm cả. Nếu không phải do cái tính khí bướng bỉnh của hai cha con nó thì bà cháu mình cũng không đến mức phải bao nhiêu năm như vậy mà được không gặp mặt nhau...

Trong lúc nhất thời Tần Dương cũng không biết nói gì. Dù sao từ lúc Tần Dương sinh ra tới giờ những 21 năm không gặp cũng chưa từng qua lại. Thậm chí còn chẳng biết rõ về họ hàng thân thích của mình thì đương nhiên cũng không có tình cảm gì. Mặc dù có thể cảm nhận được tình cảm toát ra từ đôi mắt của bà, nhưng cái cảm giác xa cách và lạ lẫm lại không phải trong nháy mắt là có thể lấp đầy được.

Bà cụ thấy điệu bộ của Tần Dương dường như có chút ngại ngùng không biết nói gì, ánh mắt bà chợt có chút đượm buồn.

La Thi Nhã đứng một bên thấy vậy vội nói vào:

- Vào nhà trước đã rồi nói sau.

Bà cụ cắt đứt dòng suy tư của mình lại:

- Đúng, đúng, vào nhà đi! Tần Hoa, Tần Dương...

Mọi người đi vào nhà. Vừa mới bước vào cửa thì đã nghe thấy một giọng nói lớn kèm tiếng cười vang vọng ra:

- Em ba, mọi người tới rồi à, khi nãy anh nói để anh đi đón mọi người mà em tư cứ bào mình nó đi là được rồi...

La Thi Thiến ngẩng đầu, mỉm cười chào:

- Anh hai.

Tần Dương đưa mắt nhìn quanh, trong phòng khách của căn biệt thự rộng rãi còn có không ít người. Già trẻ lớn bé đều có. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ba người với cái nhìn dò xét.

Người vừa nói là một người đàn ông trung niên khoảng bốn sáu bốn bảy tuổi, mặt chữ điền, tóc hơi thưa, mặc áo lông cừu, quần tây và đi giày da. Mặc dù miệng cười nhưng giữa hai đầu lông mày vẫn lộ ra phần uy nghiêm.

Đây chắc là cậu hai mình rồi.

Ngồi trên ghế sa lon là một ông cụ tóc bạc hơn 70 tuổi. Mặc dù tuổi đã cao, tóc đã bạc trắng nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, ánh mắt có hồn. Ông đưa mắt nhìn bao quát mọi người, từ đáy mắt có phần xúc động. Nhưng đã được dằn xuống rất nhanh.

La Thi Thiến bước tới, cung kính gọi:

- Bố.

Ông cụ La ừ một tiếng, tựa hồ như không muốn trả lời. Bà cụ La ở một bên trừng mắt lên nhìn ông vẻ rất hung dữ. Trong nháy mắt sắc mặt ông cụ La có chút thay đổi, ho nhẹ một tiếng, lúc này mới nói:

- Các con về đấy à.

Dĩ nhiên là La Thi Thiến rất quen với tính khí của cha mình, nói ra thì tính tình của La Thi Thiến chính là được di truyền từ cha, cũng bướng bỉnh và không chịu nhượng bộ như thế. Hai người giống như đầu kim chạm đầu đinh vậy. Nếu không phải như vậy thì làm sao mà bao nhiêu năm rồi La Thi Thiến cũng không chịu về nhà, chính là do ông không chịu tha thứ và La Thi Thiến cũng bướng bỉnh không chịu khuất phục?

- Dạ... Tần Dương.

Tần Dương lễ phép chào:

- Cháu chào ông ngoại.

Sắc mặt ông La hơi dịu lại, ánh mắt dừng lại trên người Tần Dương, cái nhìn trở nên có phần sắc sảo.

Tần Dương không kiêu ngạo không tự ti đứng đó mỉm cười bình tĩnh, mặc cho ông lão đánh giá.

Sau mấy giây, ông La gật gật đầu:

- Tần Dương! Lần đầu đến cháu đi chào hỏi họ hàng một chút đi.

- Vâng ạ!

Tần Dương trả lời nhanh gọn.

Tần Hoa cũng bước tới chào một tiếng bố. Nhưng rõ ràng là ông La rất không chào đón Tần Hoa, chỉ ờ xong một tiếng rồi không nói thêm.

La Thi Nhã ở bên cạnh thấy vậy, lông mày hơi rướn lên còn kịp nói gì thì Bà La ở một bên đã nhiệt tình gọi lớn:

- Tiểu Hoa, Thiến Thiến ngồi xuống đây ăn trái cây.

Tiếp sau đó là một đại hội chào hỏi nhận mặt họ hàng. La Thi Nhã xa nhà hơn 20 năm. Tất cả con cháu trong nhà bà cũng mới gặp mặt lần đầu, đôi bên đều có chút lạ lẫm. Sau khi chào hỏi giới thiệu một vòng xong mới xem như quen biết.

Đến La Thi Nhã còn như thế thì nói gì tới hai cha con Tần Hoa và Tần Dương. Hai người họ hoàn toàn không biết ai lại ai. Lần lượt đi theo sau nhận một vòng người thân họ hàng.

- Cậu cả... mợ cả... cậu hai, mợ hai... anh họ, chị họ...

Sau một vòng chào hỏi, Tần Dương đại khái cũng nắm được một vòng bà con họ hàng, trong lòng không che giấu được sự khâm phục đối với nhân khẩu thịnh vượng của nhà họ La.

Ông La có năm anh chị em, ông là con trai thứ hai. Ông La sinh được bốn người con. Hai con trai đầu và hai con gái sau. La Thi Thiến là con gái thứ ba, La Thi Nhã là con gái út.

Lúc sinh được ba người con rồi thì không có ý định sinh nữa. Nhưng ai ngờ sau lại mang thai ngoài kế hoạch thêm lần nữa, nên cũng thuận theo tự nhiên sinh luôn, đó cũng là lý do tại sao tuổi của La Thi Nhã lại nhỏ đến vậy.

Hai cô con gái thì nhân khẩu hạn hẹp. La Thi Thiến chỉ có một mình Tần Dương, La Thi Nhã thì còn chưa kết hôn. Nhưng cậu cả La Kim Phong và cậu hai La Kim Hải của Tần Dương lại con đàn cháu đống. Cậu cả La Kim Phong có bốn người con, ba nam một nữ. Cậu hai La Kim Hải có ba người con, hai nam một nữ. Những anh chị họ này hiện tại rất nhiều người đã kết hôn và có con. Bây giờ cùng tụ họp lại đương nhiên nhân khẩu không hề ít.

Chỉ tính riêng nhánh của nhà ông La thôi đã nhiều người như vậy. Nếu tính thêm con cháu anh em cành trên của ông La nữa thì nhà họ La chắc chắn đưuọc xem là một đại gia tộc có nhân khẩu vô cùng đông đúc.

Tần Dương cũng không có tâm tư giao lưu với đám thân thích không mấy quen biết này lắm. Sau khi nhận mặt họ hàng đàng hoàng xong đâu vào đó thì ngồi xuống ở một góc ghế salon.

Mặc dù Tần Hoa được níu kéo nói chuyện ra vẻ như rất nhiệt tình nhưng trong bầu không khí rõ ràng nồng nặc mùi khách sáo.

Tần Dương ngồi trên ghế sa lon nhìn bố mình rơi vào thế khó xử như vậy thì thở ra một hơi tỏ vẻ có chút bất lực.

Xem ra bố mình đúng là không được chào đón lắm rồi...
Bình Luận (0)
Comment