Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 736 - Chương 746: Đợi Để Nói Xấu Sao?

Chương 746: Đợi để nói xấu sao?
 

- Lát nữa gặp họ hàng thân thích của ông bà ngoại, con đừng có ăn nói lung tung đó.

Cả nhà ba người Tần Dương kéo hành lý, đi theo dòng người ra khỏi khu vực sân bay. La Thi Thiến không yên tâm lắm nên dặn dò con trai mình.

Tần Dương liền cười cười an ủi mẹ:

- Yên tâm đi, con sẽ không nói lung tung đâu. Trong lòng con cũng đâu có ấm ức gì. Con sẽ rất ngoan ngoãn, không làm mẹ khó xử đâu.

La Thi Thiến thở phào một tiếng, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên tâm:

- Nếu như ở nhà ông bà ngoại có ai nói gì đó khó nghe thì con cũng đừng có kích động đó.

Tần Dương tỏ ra vẻ mặt bất đắc dĩ:

- Mẹ, con đã lớn như vậy rồi. Chẳng lẽ còn không biết xử sự với những chuyện như thế này nữa sao. Con sẽ không khiến mẹ phải khó xử đâu. Cho dù thật sự người ta có làm gì đó không phải thì con cũng coi như không thấy là được thôi. Dù sao thì chỉ ở có mấy ngày, nhịn một tí là qua thôi.

La Thi Thiến ừ một tiếng cũng không nói thêm nữa.

Một người tính khí quật cuòng như bà mặc dù đã nhiều năm như vậy không về nhà. Nhưng những chuyện xảy ra ở nhà, kỳ thật bà đều biết rất rõ. Đôi khi còn gọi điện về nói chuyện với bà ngoại của Tần Dương. Riêng về phần ông ngoại, với tính khí cũng nóng nảy quật cường như bà vậy thì đúng là từ khi bỏ nhà đi đến giờ chưa hề nói chuyện lấy một lần.

Tần Hoa thấy La Thi Thiến căn dặn Tần Dương, cười cười không nói gì.

Ông là con rể dĩ nhiên cũng không có tình cảm gì sâu đậm với nhà họ La. Ông chỉ đi về cùng với La Thi Thiến mà thôi.

Lần này La Thi Thiến quyết định đưa cả nhà về quê ăn tết thăm cha mẹ. Một mặt dĩ nhiên là vì mẹ lâm bệnh, mặt khác cũng là vì quan hệ của bà với Tần Hoa đã có thay đổi. Bây giờ Tần Hoa đã ngoan ngoãn nghe lời bà, chăm sóc bà đủ đường. Giống như sức mạnh tình yêu của những người trẻ tuổi theo đuổi người mình yêu vậy, nó làm cho tâm trạng của bà cũng vô cùng hạnh phúc.

Mấy năm trước Tần Hoa bận rộn công việc, thường xuyên vắng nhà. Trước đó La Thi Thiến đã cãi nhau 2 lần với ông mà không có kết quả gì nên bà cũng buông xuôi. Bà vốn là một người phụ nữ tính tình hiếu thắng. Bây giờ cũng xem như khổ tận cam lai. Dù có hơi muộn nhưng thứ tình cảm này lại không hề thua kém thế hệ trẻ là mấy.

Nếu quan hệ của La Thi Thiến với Tần Hoa vẫn như trước, e rằng La Thi Thiến dù có muốn về nhà cùng lắm thì chỉ lẳng lặng về một mình mà thôi. Đến cả Tần Dương cũng không dẫn về bởi bà cũng không thể chịu được lời đàm tiếu của những người trong nhà.

- Ngày trước chẳng phải cô vì hắn mà đến nhà cũng không cần nữa sao, vậy hắn đâu rồi?

- Không tốt với cô rồi chứ gì?

- Trước đây chúng tôi khuyên cô cô không nghe, bây giờ kết quả thế nào, cô đã hài lòng chưa?

v. v..

Cả nhà Tần Dương đi ra tới cửa ra thì đã nhìn thấy dì út La Thi Nhã vẫy vẫy tay về phía ba người họ.

Sau khi La Thi Nhã chào anh chị xong liền cười hì hì nhìn Tần Dương:

- Tiểu Dương Dương, hoan nghênh đến Thương Chu nha. Ông bà ngoại lúc nào cũng nhắc tới cháu đấy.

Tần Dương cười nói:

- Các người giấu con đúng là giấu kỹ quá đấy.

La Thi Nhã cười tủm tỉm nói:

- Chuyện người lớn, để người lớn giải quyết là được rồi, cháu lo mà làm gì.

Ánh mắt La Thi Thiến nhìn lướt qua một vòng:

- Chỉ có mình em à?

La Thi Nhã cười nói:

- Vốn dĩ anh hai nói muốn cùng em cùng đi đón chị nhưng bị em từ chối khéo rồi. Em sợ đến lúc đó mới vừa gặp mặt đã gây chuyện không vui, vậy khó xử lắm.

La Thi Thiến ah xong một tiếng, cũng không nói nhiều thêm:

- Được, vậy chúng ta đi thôi.

Tần Dương nhìn nét mặt của bố mình, nhỏ giọng hỏi:

- Dì út nói vậy là ý gì vậy?

Tần Hoa hơi do dự, nhẹ giọng giải thích:

- Năm đó cậu hai con là người phản đối mẹ con đến với bố nhất. Thật ra thì quan hệ của ông ấy với mẹ con rất tốt. Ông ấy chỉ không thích bố thôi, cho rằng bố không xứng với mẹ con, bao nhiêu năm nay cách nghĩ đó vẫn không thay đổi, nên dì út con mới nói vậy.

Tần Dương lập tức hiểu ra, không cầm lòng được cau mày nói:

- Cho dù lúc trước không hài lòng, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, mà vẫn không từ bỏ được suy nghĩ đó sao?

Tần Hoa thấp giọng nói:

- Nhà họ La ở Thương Chu là gia đình danh giá, bọn họ luôn cảm thấy mẹ con nhất định phải được gả cho một một người có tiền đồ hơn chứ không phải một người như bố đây. Chỉ là một cán bộ quèn, suốt ngày vì công việc bay tới bay lui, có nhà cũng không ở được...

Cán bộ quèn?

Mặt Tần Dương lộ ra nụ cười:

- Không sao đâu bố. Con ủng hộ bố!

Người khác không biết Tần Hoa làm gì, nhưng chẳng lẽ Tần Dương cũng không biết sao?

Có một người bố như vậy đó là một chuyện khiến người ta thấy hãnh diện và tự hào biết nhường nào thì người khác nhìn như thế nào có cần phải để ý không?

Rõ ràng Tần Hoa cũng không quan tâm đến người khác thấy thế nào. Chỉ cần con trai mình, vợ mình hiểu vậy là đủ rồi.

La Thi Thiến đang nói chuyện với La Thi Nhã ở phía trước liền quay đầu lại nhìn qua hai cha con đang to nhỏ với nhau, cười nói:

- Hai cha con các người ở sau thì thầm cái gì đấy?

Tần Hoa cười ha ha ra vẻ tự nhiên trả lời:

- Bố con anh đang nói xem ở Thương Chu có những địa điểm nào có đồ ăn ngon.

La Thi Nhã trợn mắt nhìn Tần Hoa một cái mà không vạch trần lời nói dối lộ liễu của ông.

Tần Hoa và Tần Dương cùng cười, ánh mắt nhìn nhau ra vẻ rất ăn ý.

Mấy người ra khỏi sân bay sau đó lên xe của La Thi Nhã rồi đi thẳng vào nội thành.

- Chị, ban đầu em định mấy ngày này sẽ sắp xếp cho mọi người ở nhà em. Nhưng mẹ không đồng ý. Mẹ nói dù sao cũng lâu như vậy chị mới về được một lần kiểu gì cũng phải ở nhà. Em cãi không lại bà nên...

La Thi Thiến cũng không để tâm, mỉm cười nói:

- Không sao! Lần này về vốn dĩ chính là để thăm mẹ, đã lâu như vậy không về rồi. Chị sẽ ở với bà.

La Thi Nhã thở phào một tiếng. Trước đó cô còn lo La Thi Thiến sẽ nổi giận. Dù sao La Thi Thiến vẫn là người rất có chính kiến. Hơn nữa tính cách vô cùng quật cường. Nếu không cũng sẽ không có chuyện nhiều năm như vậy mà không chịu về nhà.

- Vậy là tốt rồi! Em còn lo là chị sẽ giận cơ.

La Thi Thiến cười nói:

- Cha mẹ của mình, nói thật làm sao có thể giận được chứ. Chẳng qua chỉ là nóng giận nhất thời thôi chứ tức giận thì không có đâu. Hơn nữa bây giờ sức khỏe của mẹ không tốt. Chị ở với bà mấy ngày cũng là việc nên làm mà.

La Thi Nhã gật đầu cười nói:

- Lần này ăn tết ở nhà họ hàng thân thích đều rất đông đủ. Hơn nữa tất cả mọi người đều biết cả nhà chị sẽ về, mọi người đều đang mong lắm.

La Thi Thiến cười cười, chỉ là nụ cười trên mặt cũng không còn niềm nở mấy nữa:

- Chờ để nói xấu sao?

Sắc mặt La Thi Nhã thoáng có chút lúng túng:

- Chắc là không có đâu, cho dù trước kia có tranh cãi. Nhưng cũng là chuyện hơn 20 năm qua rồi. Người một nhà cả chứ có phải kẻ thù gì đâu. Mặc dù em cũng không tán thành cách làm lúc trước của họ, nhưng suy cho cùng thì xuất phát điểm cũng là muốn tốt cho chị.

La Thi Thiến quay đầu nhìn La Thi Nhã, cười tủm tỉm nói:

- Bây giờ em đang làm thuyết khách nói giúp cho bọn họ đấy à. Chị vốn nghĩ thời gian qua đi hơn 20 năm, chắc là không nói gì nữa. Nhưng thấy em nói như vậy thì chắc bọn họ vẫn có cái để nói rồi.

Gương mặt La Thi Nhã liền tỏ ra lúng túng, hơi ngượng ngùng cười nói:

- Chị biết rõ cái miệng anh hai rồi đó, đúng là có hơi lảm nhảm, nếu như anh ấy có nói gì, chị cứ coi như không nghe thấy là được rồi.

La Thi Thiến rướn lông mày lên rồi chợt hạ mi xuống:

- Lần này chị về là để thăm mẹ, những người khác nói gì chị không quan tâm...
Bình Luận (0)
Comment