Chương 745: Mẹ vợ xem mặt con rể?
- Con dự định năm sau sẽ thành lập Công ty Tập Đoàn, chủ yếu là làm mỹ phẩm và thực phẩm chức năng. Công ty thành lập lúc trước sẽ trở thành công ty con của Tập Đoàn…
Tần Dương cười nói:
- Thành lập hãng phim cũng là suy nghĩ nhất thời nảy ra. Giờ ngành này đang hot, đầu tư ít tiền chơi chơi thôi ạ.
Yến Bắc Phi thở dài:
- Đúng là đệ tử của cao nhân, làm việc không giống người bình thường. Khi tôi bằng tuổi của Tiểu Tần thì vẫn còn đang đánh điện tử cả ngày trong trường đại học cơ.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Chẳng qua là con được đứng trên vai của người đi trước, có được lợi ích từ các sư môn, trưởng bối thôi ạ.
Ánh mắt của Lâm Phương quét qua hai cô con gái với đôi mắt đang tỏa sáng, bà cười nói:
- Nếu như Tiểu Tần tiên sinh thành lập hãng phim thật thì tới lúc đó, cân nhắc đề bạt hai cô con gái này của tôi một chút nhé. Ngành phim ảnh hỗn độn, tôi ấy mà, chỉ sợ chúng nọ gặp phải người xấu. Nếu như thật sự có thể ở trong công ty của Tiểu Tần tiên sinh thì chúng tôi có thể hoàn toàn yên tâm rồi.
Tần Dương cười nói:
- Đây đều là chuyện nhỏ ạ. Nếu như có một ngày như thế thật thì chắc chắn con sẽ không từ chối đâu.
Yến Tử Tuyết và Yến Tử Băng đều quay qua nhìn Tần Dương. Ánh mắt họ đều thoáng hiện ra chút kỳ lạ.
Kẻ xấu à?
Tên tiểu tử thối này chính là một người cực kỳ xấu xa á.
Trong đầu Yến Tử Tuyết nghĩ tới việc Tần Dương nhìn thấy hết sạch phía trên của mình, còn Yến Tử Băng thì nghĩ tới cảnh tượng Tần Dương và Lý Tư Kỳ làm cái chuyện xấu xa ấy ở trong phòng.
Hai người đều có suy nghĩ riêng của mình, nhưng ánh mắt họ nhìn Tần Dương thì không khác nhau là mấy.
Lâm Phương nhìn ánh mắt của hai cô con gái thì không nhịn được liền cười:
- Hai đứa nhìn Tiểu Tần như vậy làm gì? Tiểu Tần tiên sinh là một người rất có năng lực, lúc trước hai đứa đi chơi bar, chuyện Tiểu Tuyết làm loạn cả lên may được Tiểu Tần tiên sinh giúp mới giải quyết được đấy.
Yến Tử Tuyết vội vàng thu hồi biểu cảm lại, cô cười nói:
- Bọn con đâu có xem thường anh ấy đâu. Chỉ là chưa bao giờ gặp một ai bằng tuổi lại lợi hại như vậy ấy mà.
Yến Tử Băng cũng giấu nhẹm đi tâm tình của mình, vội vàng phụ họa:
- Đúng ạ, bọn con đều mong đợi sau này có thể tới hãng phim của anh ấy quay phim, như vậy bọn còn không cần phải đi khắp nơi phỏng vấn, gặp phải trắc trở nữa ạ.
Bắc Yến Phi hừ một tiếng:
- Hai đứa đã chọn kịch hí Trung Hải thì cố mà học, rèn luyện kỹ năng diễn xuất của bản thân. Ba hi vọng hai đứa có thể trở thành những diễn viên có thực lực chứ không phải là minh tinh nổi lên vì diện mạo, biết chưa?
Yến Bắc Phi vừa nói ra thì Yến Tử Tuyết và Yến Tử Băng chẳng khác nào những con chuột gặp phải mèo, họ đều gật đầu đồng ý một cách ngoan ngoãn.
- Biết rồi ạ.
Yến Bắc Phi nói một cách nhẹ nhàng:
- Dù Tiểu Tần tiên sinh là một người độ lượng, luôn tận tâm tận lực vì bạn bè nhưng hai đứa cũng phải nỗ lực, phải sở hữu thực lực xứng đứng với vai diễn của mình chứ không phải là một bình hoa dựa vào quan hệ để được lên màn hình.
Tần Dương nghe câu nói của Yến Bắc Phi thì chợt cười thầm trong lòng.
Đây đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Ở bên ngoài, hai chị em Yến Tử Tuyết luôn trong tư thế trời không sợ đất không run, vậy mà trước mặt Yến Bắc Phi thì lại hoàn toàn ngoan ngoãn, biết nghe lời.
Ăn cơm xong mọi người cùng đi xuống lầu.
Yến Tử Tuyết cảm thấy luyến tiếc liền hỏi:
- Có phải anh sắp phải về nhà ông bà ngoại rồi không?
Tần Dương cười nói:
- Gần như vậy, sắp cuối năm rồi.
Yến Tử Tuyết chớp mắt:
- Vậy khi gặp lại anh thì đã là năm sau mất rồi.
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, chúc sớm hai em năm mới vui vẻ, càng ngày càng xinh đẹp nhé.
Yết Tử Tuyết suy nghĩ:
- Anh đợi nhé, mùng một năm mới em sẽ đến chúc tết anh, anh phải phát bao lì xì cho em đấy.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Được thôi, không thành vấn đề.
Yến Bắc Phi và Lâm Phương đứng cách đó không xa, nhìn thấy cảnh đó, Lâm Phương liền nói nhỏ:
- Nhìn có vẻ mối quan hệ của bọn chúng khá tốt đấy.
Yến Bắc Phi ừ một tiếng:
- Đều là thanh niên, cùng chung tiếng nói, không giống như là đối với chúng ta, có rất nhiều thứ bọn trẻ không nói ra.
Lâm Phương vừa cười vừa khẽ nói:
- Chẳng phải là do anh cứ mở miệng ra là giảng đạo lý sao? Con gái nghe hơn mười năm, nghe tới mức phát phiền rồi.
Yến Bắc Phi sửng sốt, rồi chợt cười đau khổ:
- Nói quen rồi, luôn thấy không nhịn được.
Lâm Phương hé miệng cười. Nhìn tư thế đĩnh đạc, đường hoàng của Tần Dương, bà nói:
- Tôi thấy con gái rất có thiện cảm với cậu ta. Ông xem, có cảm giác như lưu luyến không nỡ rời vậy. Ông xem có khi nào bọn chúng có tiến triển gì không?
Yến Bắc Phi trầm ngâm vài giây rồi khẽ nói:
- Nếu thật sự tình cảm của hai đứa vui vẻ, có thể ở được bên nhau thì đương nhiên tôi sẽ không ngăn cản…
Đôi mắt Lâm Phương ánh lên sự kỳ vọng:
- Tôi thật sự hi vọng hai đứa có thể tiến triển hơn nữa. Nếu một người ưu tú như thế làm con rể thì tôi cũng vui lắm.
Yến Bắc Phi quay đầu qua nhìn Lâm Phương cười nói:
- Đây gọi là gì chứ, mẹ vợ xem con rể, càng nhìn càng thấy thuận mắt à?
Lâm Phương cười tủm tỉm:
- Đúng vậy, đúng là tôi vẫn chưa gặp thanh niên nào xuất sắc hơn Tần Dương.
Yến Bắc Phi quay đầu lại nhìn con gái đang vẫy tay tạm biệt rồi nói khẽ:
- Chúng nó đều lớn rồi, chúng ta cũng không quản nữa, để thuận theo tự nhiên đi.
Mấy ngày tiếp theo Tần Dương đi thăm Long Vương, sau đó họp tiểu đội công nhân viên của Thiểm Điệm một lần.
Kim Cương bị gãy ngón tay cái đã từ chức. Anh ta về quê, sau khi sắp xếp gia đình họ hàng xong thì nghe nói đã chuẩn bị để kết hôn vào năm sau, coi như là đã hoàn thành xong một chuyện quan trọng của đời người.
Hắc Báo, Thược Dược và Liệp Ưng tạm thời đã được sắp xếp vào tiểu đội khác và chấp hành những nhiệm vụ không giống nhau. Dù sao thì Tần Dương, đội trưởng của tiểu độ Thiểm Điệm này có quay về Long tổ cũng phải đợi khi nào tốt nghiệp xong đại học. Còn cả một quãng thời gian dài nữa, không thể nào để mấy người này cứ rảnh rỗi như vậy mãi được.
Lúc đi ăn chung, Kim Cương vẫn còn ở quê, mọi người gọi video thì anh ta biết được Tần Dương đang chuẩn bị mở Công ty Tập Đoàn vào năm sau, thế là Kim Cương, người đã giải quyết xong vấn đề hôn nhân và cũng cảm thấy yên ổn ở trong lòng thì không chịu được những ngay tháng nhàm chán của nông thôn liền dự định tới Trung Hải đầu quân cho Tần Dương và sống ở nhà họ An. Đối với chuyện này đương nhiên là Tần Dương cảm thấy vô cùng hoan nghênh.
Những thứ khác thì không nói tới, nhưng ít nhất toàn bộ phòng anh ninh của tập đoàn giao cho Kim Cương thì tuyệt đối không có vấn đề gì.
- Thược Dược, tuổi của chị cũng không còn ít nữa, vẫn là nên nghĩ tới chuyện đại sự của mình đi. Chị cũng đã giúp sức bao nhiêu năm rồi, đã đến lúc nên suy nghĩ cho bản thân rồi đấy.
Thược Dược uống đã ngà ngày say, nghe thấy lời khuyên của Tần Dương thì ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào hắn:
- Đại ca, hay là cậu lấy tôi đi, chỉ cần cậu đồng ý tôi sẽ lập tức đăng ký xuất ngũ không nói lời thứ hai. Từ nay về sau sẽ trở thành một bà xã nội trợ tốt, cậu yên tâm, thực ra tôi dịu dàng lắm.
Tần Dương khuyên được một nửa thì đột nhiên bị kẹt cứng ngắc, khuôn mặt đầy vẻ lúng túng.
Ha ha ha, đại ca, tốt đấy! Thược Dược xinh gái, có khí chất, muốn ngực có ngực, muốn dáng đẹp có dáng đẹp…
- Đại ca, tôi cảm thấy được đấy, nước phù sa không nên để chảy ruộng ngoài.
Tần Dương cảm thấy quẫn bách:
- Hai người bớt ồn ào đi, cẩn thận tôi đánh đấy.
Ánh mắt Thược Dược nhìn Tần Dương một cách mơ hồ, tay thì chỉ vào hắn:
- Xem đi, đại ca. Đối với những chuyện khác, gan của cậu còn to hơn trời, nhưng cứ nói đến chuyện này là sợ, ha ha…
Tần Dương nhăn nhó.
Chị không ra tay thôi, hễ động tay là xài đại chiêu, đỡ không nổi á…