Chương 744: Không cẩn thận lỡ miệng
- Tần Dương!
Xe của Tần Dương vừa mới đậu bên đường thì đã nhìn thấy hai chị em Yến Tử Tuyết và Yến Tử Băng đứng đó vẫy tay với mình.
Hai cô gái chạy lại ngồi lên xe của Tần Dương cười nói:
- Đi thôi, đi đậu xe, ba mẹ em đã tới rồi.
Tần Dương đưa tay lên nhìn giờ:
- Không phải là hẹn sáu giờ à? Sao sớm vậy?
Yến Tử Băng mỉm cười:
- Sợ kẹt xe nên đi sớm, người mời khách không thể đến muộn hơn cả khách được.
Tần Dương cười nói:
- Khách sáo vậy!... Được thôi, anh đi đậu xe trước đã.
Tần Dương lái xe xuống chỗ đậu xe dưới tầng hầm của nhà hàng. Sau khi đậu xe xong, ba người cùng đi về hướng thang máy.
Tần Dương nghiêng đầu nhìn Yến Tử Tuyết. Cô lập tức kêu lên, phản ứng lại một cách kích động:
- Anh nhìn cái gì?
Tần Dương sửng sốt, cười đau khổ:
- Anh nhìn mặt em á.
Yến Tử Tuyết nghe thấy lời nói của Tần Dương thì cũng tỏ ra sửng sốt. Cô chợt phản ứng kịp là Tần Dương đang coi khuôn mặt bị đánh cho mất mặt của cô đã hồi phục lại chưa. Chuyện của tối hôm kia khiến cô mệt mỏi trong lòng nên mới phản ứng kích động như vậy.
- Sớm đã không sao nữa rồi…Hôm trước gọi video với anh, chẳng phải là anh đã nhìn thấy rồi sao?
Yến Tử Băng quay đầu lại, tò mò hỏi:
- Gọi video?
Khuôn mặt của Yến Tử Tuyết đột nhiên hơi đỏ lên. Bởi vì việc cô và Tần Dương gọi video, cô không hề nói cho em gái mình biết.
Chuyện này vốn dĩ chẳng có gì. Giữa bạn bè gọi video cho nhau không phải là rất bình thường sao? Nhưng lúc gọi thì lại xảy ra chuyện đáng xấu hổ nên trong lòng Yến Tử Tuyết có tật giật mình, cô liền giấu diếm chuyện đó đi.
Giấu cũng chẳng có gì, nhưng vừa rồi trong lòng cô cảm thấy hoảng hốt. Hơn nữa nội tâm cô lại chẳng có bất kỳ sự phòng bị nào với cô em gái nên vừa rồi đã buột miệng nói ra chuyện gọi video.
Nhìn ánh mắt hoài nghi của em gái, Yến Tử Tuyết chợt phát hiện ra tim cô đang đập rất nhanh.
- Tối hôm kia, chị hỏi Tần Dương về chuyện tụ họp của tu hành giả. Chị làm biếng đánh chữ nên đã gọi video một lát.
Yến Tử Tuyết ồ lên một tiếng và không còn hoài nghi nữa.
Yến Tử Băng thở phào nhẹ nhõm. Cô quay người, khuôn mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Tần Dương.
Đều tại anh!
Tần Dương sờ sờ mũi. Biểu cảm tỏ rõ sự vô tội.
Được thôi, coi như là có được lời rồi, không nói thêm gì nữa vậy.
Yến Tử Tuyết thấy Tần Dương không lên tiếng mới lẳng lặng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có điều trong đầu cô không nhịn được mà nghĩ tới cảnh tượng khi đó một lần nữa.
Bản thân cô cúi đầu còn có thể nhìn rõ được toàn bộ mọi thứ. Chắc chắn tên tiểu tử thối này cũng đã nhìn thấy hết tất cả rồi.
Ba người đi thang máy lên nhà hàng, sau đó đi vào phòng thuê riêng. Trong phòng, Yến Bắc Phi và Lâm Phương đã đang ngồi đợi rồi. Nhìn thấy Tần Dương bước vào thì hai người liền đứng dậy.
- Chào chú Yến, dì Lâm.
Tần Dương chủ động chào hỏi. Đã là mối quan hệ bạn bè với hai chị em Yến Tử Tuyết nên Tần Dương tự nhận là thế hệ sau.
Yến Bắc Phi đi tới, chủ động đưa tay về phía Tần Dương:
- Tiểu Tần tiên sinh, xin chào. Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi.
Tần Dương đưa tay ra nắm lấy, cười nói:
- Chú Yến đừng khách khí, con và hai chị em Yến Tử Băng đều là bạn bè, chú gọi thẳng tên con là được.
Yến Bắc Phi mỉm cười:
- Giao lưu kiểu khác, xưng hô khác, không ảnh hưởng gì cả…Tiểu Tần tiên sinh, mời ngồi!
Yến Bắc Phi vẫn cứ gọi là Tiểu Tần tiên sinh. Tần Dương cũng thấy bất đắc dĩ. Hắn biết đây là một cách Yến Bắc Phi thể hiện sự tôn trọng và cảm tạ đối với hắn.
Lúc trước ở Trung Hải, chẳng phải người nhà họ Yến từ nhỏ đến lớn đều gọi hắn là Tiểu Tần tiên sinh sao? Cũng chính vì hai chị em Yến Tử Tuyết lén lút tiếp xúc với hắn mấy lần, mọi người đã trở nên quen biết nên mới gọi thẳng tên như vậy.
Thức ăn nhanh chóng bày lên đầy đủ, Yến Bắc Phi nâng chén rượu, nói bằng giọng cảm kích:
- Tiểu Tần, cậu đã cứu mạng ba tôi, giúp gia đình nhà họ Yến cũng là đã giúp tôi. Cậu là ân nhân của nhà họ Yến chúng tôi. Đại ân không lời nào cảm tạ được hết, chén này tôi mời cậu.
Tần Dương mỉm cười:
- Chú Yến khách sáo rồi ạ, chỉ là tiện ra tay giúp đỡ thôi ạ.
Yến Bắc Phi trầm giọng:
- Có thể đối với cậu đó thực ra chỉ là tiện tay giúp đỡ, nhưng đối với nhà họ Yến chúng tôi thì đó thật sự là một chuyện hết sức lớn lao. Tôi cạn chén, Tiểu Tần tiên sinh cứ tự nhiên nhé.
Yến Bắc Phi nâng chén lên, uống một ngụm cạn sạch rượu bên trong.
Tần Dương cảm thấy bất đắc dĩ. Yến Tử Phi là người bề trên, ông ấy đã cạn rồi thì chẳng lẽ hắn lại có thể tự nhiên tùy ý được sao?
Tần Dương ngửa đầu lên, cũng uống cạn chén rượu.
Lâm Phương cầm một đôi đũa chung lên, gắp cho Tần Dương một miếng xương sườn:
- Tiểu Tần tiên sinh, ăn một chút đồ ăn trước đi, cẩn thận say đấy.
Yến Tử Tuyết và Yến Tử Băng ngồi về một phía bên cạnh Tần Dương, bộ dạng của những cô gái ngoan ngoãn, hoàn toàn khác biệt với sự hoạt bát khi ở bên cạnh Tần Dương lúc trước.
Rõ ràng Yến Bắc Phi là một người có tửu lượng tốt. Hai chén rượu đế uống vào bụng mà ông không hề có chút phản ứng nào. Nhưng không phải ông cứ mời uống mãi mà chỉ là tùy hứng vừa uống vừa trò chuyện.
- Nghe nói Tiểu Tần tiên sinh có mở một công ty thực phẩm chức năng, sản phẩm đã hot khắp Trung Hải. Cậu đúng là tuổi trẻ tài cao.
Tần Dương cười nói:
- Tại tìm ra được một phương thuốc hữu dụng nên đã sản xuất số lượng đại trà theo hướng công nghiệp thôi, chứ không hề bao hàm quá nhiều hàm lượng kỹ thuật ạ. Con chỉ tham gia vào thời kỳ đầu, sau đó buông tay để cho người quản lý kinh doanh làm rồi ạ.
Yến Bắc Phi cười nói:
- Hiện tại Tiểu Tần tiên sinh mới là sinh viên năm thứ hai mà đã tạo lập cơ nghiệp một cách nhẹ nhàng như vậy. Đợi một thời gian nữa nhất định sẽ là một nhân vật làm mưa làm gió như ngài Mạc lệnh sư hiện tại.
Tần Dương cười nói:
- Chú Yến quá khen rồi ạ.
Vẫn chủ yếu là Tần Dương và Yến Bắc Phi nói chuyện trên bàn ăn. Thỉnh thoảng Lâm Phương có tham gia vào. Hai người Yến Tử Tuyết và Yến Tử Băng thì vùi đầu ăn uống trong yên lặng. Có thể thấy rằng, khi có Yến Bắc Phi thì hai cô không dám thả ga, rõ ràng là vẫn còn chút sợ hãi đối với ba của mình.
- Tính cách hai cô con gái này của tôi cố chấp, tùy hứng. Tôi vốn định để bọn chúng tới thủ đô học, ai mà biết chúng nó lại nhất định muốn thi vào trường hí kịch Trung Hải, thật sự không có cách nào với chúng nó cả.
Tần Dương cười nói:
- Con thấy chủ yếu việc này vẫn là xem hứng thú của mỗi em ấy. Nếu như học ngành nghề hay trường học mà bản thân không thích thì dù có đạt được thành tích cũng chưa chắc đã làm được nghề nghiệp đó trong tương lai. Nhưng nếu như là thứ mà bản thân cảm thấy hứng thú thì chắc chắn sau này sẽ càng chuyên tâm hơn, cuộc sống cũng vì vậy mà tràn đầy sự kích thích.
Yến Bắc Phi cười nói:
- Con cái lớn rồi, có suy nghĩ riêng của mình, chúng tôi cũng chẳng quản nổi. E rằng sau này thời gian chúng nó ở Trung Hải sẽ nhiều hơn. Nếu như có chuyện gì thì sợ rằng phải nhờ tới Tiểu Tần tiên sinh quan tâm giúp nhiều hơn một chút. Dù sao thì bây giờ cái giới nghệ sĩ cũng hỗn loạn lắm.
Tần Dương cười nói:
- Con và các em đều là bạn. Nếu như bạn bè có chuyện, đương nhiên con sẽ không ngồi yên mà không thèm để mắt tới. Thực ra chú Yến cũng không cần lo lắng. Mặc dù đúng là hiện tại có rất nhiều chuyện, nhiều người tồi tệ trong giới nghệ sĩ, nhưng không phải người nào cũng như vậy. Sau này con còn định thành lập một hãng phim nữa cơ, nói không chừng đến lúc đó còn phải nhờ các em ấy giúp đỡ nữa.
Đôi mắt Yến Bắc Phi sáng lên:
- Tiểu Tần tiên sinh muốn đặt chân vào ngành sản xuất phim ảnh à?