Chương 743: Thiệt thòi quá đi mất!
Tần Dương trở về phòng cùa mình. Hắn tắm xong liền nằm lên giường một cách thoải mái.
Nghĩ tới chuyện buổi tối, Tần Dương liền gửi tin nhắn cho sư phụ, thuật lại sơ qua sự việc cho ông.
Mạc Vũ vẫn chưa ngủ. Ông nhanh chóng gọi điện thoại tới.
- Hà Trường Thuận là người lòng dạ hẹp hòi. Hôm đó chỉ vì cầu xin sự giúp đỡ bị thầy từ chối liền sinh lòng oán hận. Hôm nay con lại khiến bọn họ mất mặt trước đám đông, e rằng ông ta sẽ càng thêm oán hận hai thầy trò mình.
Tần Dương cười mà chẳng hề ngại ngần:
- Mặc kệ ông ta, cũng chẳng thể vì một chút chuyện nhỏ này mà ông ta âm thầm ra tay hại con được. Còn việc bọn họ và nhà họ Hà có hận con hay không thì con hoàn toàn không quan tâm.
Mạc Vũ cười nói:
- Vòng tròn tu hành giả nói to thì to mà nói nhỏ thì là nhỏ. Quanh đi quanh lại sẽ luôn có những lúc đụng phải nhau. Có thể không kết thù kết oán với người khác thì cố gắng đừng làm. Có điều, con người sống trên thế giới này sẽ luôn gặp phải những chuyện như thế. Chúng ta không thể vì người khác mà gây uất ức cho bản thân mình được.
Tần Dương cười nói:
- Con cũng nghĩ như vậy. Không thể nào mà khi người ta muốn đánh vào mặt mình mà mình còn chủ động đưa cái mặt ra.
Đương nhiên Mạc Vũ cũng không hề coi đây là vấn đề nên sau khi nhắc nhở một câu thì liền đổi chủ đề:
- Tụ họp vui không?
Tần Dương cười nói:
- Lần đầu tiền tham gia việc tụ họp một đoàn các tu hành giả một cách công khai như thế này. Cảm giác hơi kỳ lạ: mở cuộc họp, bán đấu giá, tiệc rượu, cảm giác cũng không khác với cuộc sống của người bình thường là bao.
Mạc Vũ cười nói:
- Vốn chẳng có gì khác biệt mà. Bản thân tu hành giả chỉ mạnh hơn một chút, thế lực gia tộc lớn hơn một chút, nguồn tài nguyên trong tay nhiều hơn một chút mà thôi. Ngoài những điều đó ra thì cũng chẳng khác người mình thường cái gì, vẫn phải ăn cơm, uống rượu, ăn thịt.
Tần Dương nhớ tới Hàn Phong liền cười nói:
- Con quen được một người rất thú vị, hơn nữa cậu ta tới từ Hòa Bắc, Thương Chu…Sư phụ, có lẽ thầy đã sớm biết về gia thế của mẹ con rồi chứ ạ?
Mạc Vũ cười nói:
- Biết, nhưng đó là việc của gia đình con. Ba mẹ con không nói thì không có lý gì mà sư phụ lại lắm mồm cả.
Tần Dương tỏ ra bất đắc dĩ:
- Vài ngày nữa nhà con sẽ về Thương Chu đón năm mới, còn không biết sẽ gặp phải tình huống gì nữa đây. Con chắc chắn những người thân phía bên ông bà ngoại sẽ không chào đón nhà con đâu…
Mạc Vũ mỉm cười nói:
- Sợ gì chứ, con là đệ tử Ẩn Môn, là đệ tử của Mạc Vũ thầy đây, chỉ cần thân phận đó thôi là đủ rồi, ai dám khinh thường con?
Tần Dương nghe thấy Mạc Vũ nói vậy thì không tự đắc nhưng cũng có vài phần tự hào không che giấu được. Một sự ấm áp dâng lên trong lòng hắn.
Sư phụ đang khuyến khích trá hình cho mình đây mà.
Nói chuyện với sư phụ vài câu, đang chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại chợt hiển ra một tin nhắn.
- Tụ hội tu hành giả thú vị không?
Tần Dương nhìn, là tin nhắn bắn tới từ Yến Tử Tuyết. Hắn lập tức cười và trả lời:
- Tăng thêm được kiến thức những chẳng có gì hay ho cả, lại còn đánh nhau với người ta một trận.
Phía bên Yến Tử Tuyết đột nhiên gọi video call tới. Tần Dương hơi sửng sốt. Hắn cúi đầu nhìn bộ áo ngủ đang mặc trên người, do dự một lát rồi ấn nút nhận.
Chân dung của yến Tử Tuyết xuất hiện trên màn hình điện thoại. Cô mặc một chiếc áo ngủ bằng bông có hình nhân vật hoạt hình, trên đầu còn quấn một cái khăn. Xem ra hình như vừa mới tắm xong không lâu.
- Anh chuẩn bị đi ngủ à?
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, đang định nằm xuống đây.
Yến Tử Tuyết cười ha ha:
- Nhà tổ chức không chuẩn bị cho bọn anh một chút tiết mục giải trí gì à?
Tần Dương hơi sững sờ:
- Tiết mục giải trí gì á?
- Ha ha, mát xa, ngâm bồn, chăm sóc sức khỏe trọn vẹn gì đó…
Tần Dương được lời nói của Yến Tử Tuyết chọc cho vui vẻ:
- Em nghĩ gì thế? Người ta là địa hội danh xứng với thực. Ừ, là kiểu tiệc rượu mà một đám mặc đồ vest, áo mũ chỉnh tề bưng năm ba ly rượu tụ tập nói chuyện trên trời dưới đất, hơn nữa còn không mang theo bạn gái ấy.
Yến Tử Tuyết cười ha ha:
- Thảo nào mà anh lại về phòng sớm thế. Chắc chắn anh cảm thấy buổi tụ họp này vô nghĩa lắm nhỉ?
- Đúng vậy, vậy nên chẳng phải anh đã sớm quay về phòng rồi sao? Ngày mai ngủ nướng một giấc mới dậy, sau đó có thể chuẩn bị về nhà được rồi.
Yến Tử Tuyết lăn một vòng trên giường, sau đó bò dậy, hỏi một cách tò mò:
- Anh nói là anh đã đánh nhau, anh đánh với ai vậy?
- Người của nhà họ Hà ở thủ đô. Anh cũng không rõ, hình như trước đây sư phụ của anh không giúp đỡ họ nên sau đó họ đã oán hận ông ấy. Ngày hôm nay nhìn thấy anh liền muốn đánh cho anh mất mặt.
Yến Tử Tuyết chớp mắt, khuôn mặt tỏ ra hào hứng:
- Vậy kết quả thì sao?
Tần Dương cười ha ha:
- Mặt của anh đâu dễ đánh đến vậy. Hắn ta bị anh đập cho một trận, sau đó tự mình hét lên ba từ: “Tôi là heo...”
Yến Tử Tuyết hỏi một cách kinh ngạc:
- Bọn anh cá cược, ai mà thua thì sẽ phải tự nói mình là heo à?
Tần Dương nhún vai:
- Đúng vậy. Đây là yêu cầu mà đối phương đưa ra, hơn nữa nguyện vọng còn vô cùng mãnh liệt nữa. Anh không thể nào không đồng ý được.
- Ha ha ha ha…
Yến Tử Tuyết cười lớn, lăn đi lăn lại trên giường. Cô dùng một tay chống cằm:
- Đầu óc tên này bị bệnh hoạn à? Rõ ràng là không đánh được mà còn cố. Cố thì cũng được nhưng đừng có mà đưa ra chủ ý các cược ác độc như vậy. Kết quả là bị hụt chân, để mình bị rơi vào hố. Em nghĩ hiện tại hắn ta đang cực kỳ hối hận, ha ha…
Điện thoại của Yến Tử Tuyết đặt trên gối, còn cô thì lại lật một cái, chống cằm. Vạt áo của chiếc áo ngủ hoạt hình rộng thùng thình lập tức bị mở rộng ra.
Tần Dương nhìn thấy hai “con thỏ trắng” ngần qua chiếc cổ được mở rộng kia. Hắn lập tức thấy lúng túng, khuôn mặt hơi nghiêng sang hướng khác theo bản năng.
Yến Tử Tuyết đang nhìn chằm chằm vào điện thoại. Đương nhiên cô nhìn thấy hành động của Tần Dương. Cô thấy hơi tò mò, nhưng một giây sau hình như cô bừng tỉnh liền cúi đầu nhìn xuống.
Yến Tử Tuyết thét lên. Khuôn mặt cô trở nên đỏ ửng.
Cô đã chuẩn bị sắp đi ngủ rồi nên đương nhiên sẽ không mặc nội y. Chỉ vì trong lòng cảm thấy hiếu kỳ với cuộc tụ họp của những tu hành giả nên mới hỏi Tần Dương. Cô lại làm biếng đánh chữ nên mới chọn cách gọi video call. Cô vốn ngồi thì cũng không sao nhưng trò chuyện vui quá nên cô quên béng luôn việc mình không mặc áo con.
Bị nhìn hết sạch rồi!
Yến Tử Tuyết vội vàng lật người ngồi dậy. Cô sửa sang cổ áo của mình, sau đó mới cầm điện thoại lên.
Nhìn khuôn mặt làm bộ hết sức bình thường của Tần Dương, Yến Tử Tuyết cắn môi.
- Có phải anh đã nhìn thấy rồi không?
Vào lúc này Tần Dương chỉ có thể giả ngốc:
- Nhìn thấy gì cơ?
Yến Tử Tuyết nhìn thấy sự lúng túng vấn chưa hoàn toàn biến mất trên khuôn mặt Tần Dương thì mặt liền đỏ bừng lên:
- Anh đúng là đổ đểu!
Tần Dương rất lúng túng, trong lòng cảm thấy không biết phải làm sao.
Em tự không mặc nội y, tự gọi video call, em tự lật người lăn qua lăn lại dẫn tới quần áo bị nới rộng, kết quả bị anh nhìn thấy…Trách anh à?
Bị sự việc xấu hổ này làm cho như vậy, Tần Dương nhất thời không biết phải nói chuyện gì, hắn chủ động:
- Không còn sớm nữa, ngủ sớm một chút đi.
Đương nhiên Yến Tử Tuyết cũng cảm thấy ngại không nói chuyện tiếp được nữa. Cô cắn môi, nhìn Tần Dương một cách oán hận:
- Ok, ngày mốt gặp lại!
Sau khi tắt điện thoại, Yến Tử Tuyết úp mặt vào chăn, khuôn mặt đỏ bừng cả lên.
Mất mặt quá đi mất, thiệt thòi quá đi mất…