Chương 742: Chúng ta không phải là bạn sao?
Sắc mặt của Hà Trường Thuận tái mét nhìn Hà Thiên Hải đang quay lại bên cạnh ông ta với khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận. Ông ta trừng mắt nhìn hắn ta một cái, sau đó quay đầu lại nhìn Tần Dương.
Đối diện với ánh mắt nhìn chằm chằm của Hà Trường Thuận, thần sắc của Tần Dương vẫn rất bình tĩnh. Hắn hơi ngẩng đầu lên, nghênh đón ánh mắt của ông ta, không hề chịu lép vế nửa phần.
Đối chọi gay gắt!
Ông muốn sỉ nhục tôi thì tôi sẽ đánh vào mặt ông!
Ông muốn gọt mặt của tôi thì cũng đừng mong tôi sẽ giữ thể diện cho ông.
Hà Trường Thuận nghiến chặt quai hàm. Ông ta không nói thêm gì nhiều. Đã thua rồi, giờ có nói gì thì cũng không nhặt lại được thể diện nữa. Càng nói nhiều thì lại càng mất mặt.
- Chúng ta đi!
Sự việc đã tới bước này thì có ở lại cũng chẳng khác gì tự chuốc lấy nhục nhã, vậy nên Hà Trường Thuận gọi Hà Thiên Hãi đang ủ rũ một tiếng rồi quay người đi ra ngoài.
Không ai giữ lại. Trong số ánh mắt dành cho hai người Hà Trường Thuận và Hà Thiên Hải thì ánh mắt của mọi người có thêm vài phần đồng cảm hoặc là vài phần hả hê.
Đúng sai chỉ là vì muốn thích ra mặt. Tần Dương người ta tới tham gia cuộc tụ tập lần này thì thái độ rất khiêm tốn. Nói là chỉ tới học hỏi, cũng không khoa trương hay kiêu ngạo gì. Anh lại cứ muốn lao ra kiếm chuyện, làm người khác mất mặt, lần này vả mặt người ta không xong tự mình còn rước nhục rồi chứ gì?
Mất mặt mất lớn quá đúng không?
Đây hoàn toàn là tự chuốc lấy mà!
Sau khi hai người người nhà Hà Trường Thuận rời đi thì ánh mắt mà đám đông nhìn Tần Dương càng thêm nhiệt liệt, yêu thích hoặc là khâm phục.
- Quả nhiên đệ tử của Ẩn Môn lợi hại. Tần Dương, rốt cuộc thì tiêu chuẩn thực lực hiện tại của cậu là bao nhiêu? Người có thực lực trung nhị thập nhị khiếu huyệt lại có thể thua trong tay cậu một cách dẽ dàng như vậy…
Có người trong đám đông hỏi một cách hiếu kỳ. Những người khác cũng vểnh tai lên, vẻ mặt đầy tò mò.
Rõ ràng mọi người đều rất kỳ vọng vào câu trả lời này.
Thông thường thì có rất nhiều người không muốn nói ra bản thân mình là thực lực gì. Mặc dù nói bây giờ là xã hội pháp trị, không hỗn loạn như thời cổ đại, nhưng bị người khác hiểu rõ con át chủ bải của mình thì chung quy cũng không được hay cho lắm. Nhưng Tần Dương lại trả lời một cách thản nhiên:
- Trung thập bát khiếu huyệt.
Ánh mắt của mọi người thoáng hiện lên sự khiếp sợ.
- Mới trung thập bát, Hà Thiên Hãi đã sở hữu thực lực trung nhị thập nhị rồi, chênh lệch bốn khiếu huyệt. Khoảng cách giữa hai thực lực này cách biệt quá lớn.
- Nội khí của cậu ta mới ở trình độ trung thập bát, nhưng sức chiến đấu không chỉ ở mức đó. Hà Thiên Hải có thực lực trung nhị thập nhị, mặc dù đến cuối cùng bị thua một cách khó hiểu nhưng trước đó hắn ta đã đuổi đánh Tần Dương lâu như vậy mà vẫn bị Tần Dương ngăn chặn một cách nhẹ nhàng, điều đó chứng tỏ sức chiến đấu của cơ thể Tần Dương không hề yếu hơn Hà Thiên Hải, dù có kém thì cũng có hạn thôi.
- Nếu như nói cái hố kia nằm trong kế hoạch của Tần Dương thì trận đấu này Tần Dương đã thắng một cách gọn gàng. Coi như một trận đánh dùng trí mà thắng.
- Đệ tự Ẩn Môn, có thể là tính cách có chút khác biệt. Nhưng có ai tài giỏi mà chưa từng trải qua những điều ngốc nghếch đâu? Còn chưa đánh mà tôi đám dám chắc là Tần Dương thắng rồi. Hôm nay đã chứng minh là tôi nói không sai mà.
- Đúng là lợi hại, lấy yếu thắng mạnh, hơn nữa không hề miễn cưỡng lấy nửa phần.
- Lúc trước, hình như thực lực của đệ tử Lục Thiên Sinh cũng tương đương với thực lực của Hà Thiên Hải. Vì chiến thắng mà đến cuối cùng Tần Dương bị ngất xỉu. Vậy mà hôm nay cậu ta lại thắng Hà Thiên Hải một cách hoàn toàn nhẹ nhàng. Điều này chứng mình Hà Thiên Hải vẫn chưa được ok lắm.
Lục Thiên Sinh một đời kiêu ngạo. Mặc dù lúc đó bị thua Mạc Vũ nhưng không có nghĩa là ông ta không lợi hại. Đệ tử của ông ta có thể kém được sao? Mặc dù thực lực của nhà họ Hà không tệ nhưng so với nhà họ Lục, so với Lục Thiên Sinh thì vẫn kém hơn một chút. Dù Hà Thiên Hải có tài giỏi thì cũng phải xem là đang so sánh với ai.
- Ha, trước đây trong đám bạn bè cùng trang lứa, bộ dạng của Hà Thiên Hải rất kiêu ngạo, cảm thấy bản thân mình không có đối thủ. Hôm nay bị vả vào mặt một cách đau đớn như vậy, người so với người thì phải chết, đồ so với đồ thì phải giục.
Mọi người xôn xao bàn tán, Tần Dương trở về bên cạnh Hàn Phong và Kỷ Hồng Dương.
Vẻ mặt của Hàn Phong đầy kích động:
- Tần Dương, cậu thật lợi hại, đánh nhẹ nhàng mà thắng được hắn ta!
Ánh mắt của Kỷ Hồng Dương nhìn về phía Tần Dương:
- Cái hố đó, em đã chuẩn bị sẵn trong bụng rồi phải không?
Tần Dương cười ha ha nói:
- Có lẽ là do em tương đối may mắn.
Tương đối may mắn?
Kỷ Hồng Dương cười.
Lúc trước Kỷ Hồng Dương còn không xác định đó là do may mắn hay là do không muốn lộ sơ hở, nhưng nhìn biểu cảm bình tĩnh của Tần Dương thì về căn bản Kỷ Hông Dương đã chắc chắn rồi. Chuyện trùng hợp đương nhiên là có. Nhưng một sân đấu lớn như thế này thì làm gì có chuyện trùng hợp vào đúng giây phút then chốt lại đạp phải cái hố chứ?
Trong lòng Kỷ Hồng Dương vẫn còn khiếp sợ. Anh ta tin rằng Tần Dương sẽ giành thắng lợi, dù sao thì Kỷ Hồng Dương cũng cho rằng Hà Thiên Hải sẽ không lợi hại bằng Tư Đồ Hương. Nhưng anh không ngờ Tần Dương lại thắng lợi một cách nhẹ nhàng đến thế. Hắn lợi dụng một cái hố không được rõ ràng được tạo ra một cách bởi hai người Tiền Bân trong trận đấu trước khiến Hà Thiên Hải bị rơi vào một cách dễ dàng.
Sự chênh lệch tại cuộc chiến giữa các cao thủ chỉ nằm trong gang tấc. Vào giây phút then chốt nhất, Hà Thiên Hải phạm phải sai lầm như vậy thì làm sao có thể thắng được?
Chỉ có điều Tần Dương nghĩ ra được đối sách trong một thời gian ngắn như vậy, hơn nữa không nói một tiếng nào cho tới cuối cùng dẫn dắt Hà Thiên Hải rơi vào cạm bẫy. Hắn tính toán mọi thứ, giả bộ không chặn nổi sự công kích, khiến Hà Thiên Hải sốt ruột tấn công, dùng toàn lực đánh tới, sau đó bị rơi vào hố. Do không dư ra được chút sức lực nào nên mới thiếu đi sự ứng biến và bị Tần Dương công kích liên tiếp giải quyết cho xong.
Có điều đây chỉ là tỷ thí, nếu như là trận đấu sinh tử, e rằng vào giây phút Hà Thiên Hải rơi xuống, đòn tấn công của Tần Dương không chỉ hạ xuống vai của hắn ta đâu mà là đầu hoặc cổ, những vị trí chí mạng rồi.
Sau khi Tần Dương và Hà Thiên Hải đánh nhau xong thì không còn ai tranh chấp nữa. Toàn bộ mọi người lại trở về hội trường thảo luận về trận đánh vừa rồi.
Cũng có không ít người đi tới hàn huyên với Tần Dương, cũng có người hỏi về cái hố lức nãy rốt cuộc là cố ý hay vô ý. Tần Dương đều khăng khăng là do mình may mắn, còn việc người khác có tin hay không thì Tần Dương không quan tâm.
Tần Dương ở lại hội trường một lúc, hắn cảm thấy nhàm chán liền đứng dậy.
- Tôi hơi mệt, về phòng trước đây.
Hàn Phong đứng dậy:
- Tôi cùng đi với cậu.
Tần Dương cười nói:
- Cậu không ở lại thêm một chút à?
Hàn Phong lắc đầu:
- Tôi chỉ đến để mở mang kiến thức, giờ những thứ cần xem thì cũng đã xem được tương đối rồi, còn về việc kết bạn gì gì đó thì tôi không dám hi vọng xa vời. Người ta đều có gia cảnh thâm hậu, có tiền có thế, tôi chỉ là một người làm công nhỏ bé, vẫn là không nên tự rước lấy nhục vào thân thì tốt hơn. Hơn nữa, tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc muốn đạt được cái gì từ bọn họ cả.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Chúng ta không phải là bạn sao?
Hàn Phong hơi sững sờ, trong mắt bỗng hiện ra thần sắc vui mừng một cách khó hiểu:
- Chúng ta là bạn?
Tần Dương cười nói:
- Mặc dù là lần đầu gặp gỡ những chẳng phải chúng ta nói chuyện rất ăn ý sao? Đó cũng là bạn bè mà, tôi nghĩ nếu thời gian dài thêm một chút thì không chừng chúng ta có thể trở thành những người bạn tốt đấy.
Biểu cảm của Hàn Phong rất hào hứng, rõ rằng hắn ta không ngờ là Tần Dương lại chủ động nói những lời như vậy. Hàn Phong gật đầu lia lịa:
- Thật vui vì có thể làm bạn của cậu, tôi…tôi nhất định sẽ không phụ hai chữ này đâu.